Osho
- Tự truyện (Cuộc đời Luận sư Osho)
Phần
II
Chương 10: Kẻ lừa bịp
Tôi phải làm việc trên hai cấp độ: một là cấp độ nơi mà bạn
đang sống, nơi mà bạn có mặt, và một là cấp độ nơi mà tôi có mặt và muốn bạn
cũng ở đó.
Từ đỉnh của một ngọn đồi, tôi phải đi xuống thung lũng nơi
mà bạn có mặt; nếu không thế, bạn sẽ không lắng nghe, bạn sẽ không tin đỉnh đồi
rực nắng. Tôi phải cầm lấy tay bạn trong tay tôi và thuyết phục bạn – và trên
đường, kể những câu chuyện không có thật! Nhưng chúng giữ cho bạn chú ý tham dự,
và bạn không tạo ra sự rắc rối nào trong khi bước đi; bạn tiếp tục đi, chú ý đến
câu chuyện. Và khi bạn đã tới đỉnh đồi, bạn sẽ biết tại sao tôi đã kể những câu
chuyện dài, và bạn sẽ cảm thấy biết ơn rằng tôi đã kể những câu chuyện; nếu
không thế, có lẽ bạn đã không có khả năng leo lên đỉnh đồi , một quãng đường xa
như vậy, dài như vậy.
Đây là điều cần phải được ghi nhớ: Tất cả những vị đạo sư của
thế giới có lẽ đã và đang kể những câu chuyện, những ngụ ngôn – tại sao? Chân
lý có thể được nói ra một cách giản dị, không cần gì phải kể cho bạn quá nhiều
câu chuyện. Nhưng đêm thì dài, và bạn phải được giữ cho tỉnh thức; không có những
câu chuyện, bạn sẽ ngủ thiếp đi.
Cho đến khi buổi sáng đến,
cần thiết phải giữ cho bạn "dấn thân" và những câu chuyện mà các vị đạo sư đã và
đang kể, là những điều có tính "chiến lược" nhất có thể được.
Chân lý không thể được nói ra, nhưng bạn có thể được dẫn dắt
tới cái điểm mà từ đó bạn có thể thấy nó.
Tôi nhớ lại một câu chuyện:
Một vị vua thường hằng đêm đi một vòng vào trong thành phố,
để xem dân tình như thế nào – dĩ nhiên, bằng cách cải trang. Ông rất thắc mắc về
một người đàn ông, một chàng trai rất trẻ, rất xinh trai, anh ta luôn luôn đứng dưới một gốc cây bên vệ
đường, đêm nào cũng dưới cái cây đó.
Sau cùng, không nén được sự tò mò, vị vua dừng ngựa, và hỏi
chàng trai, "Tại sao anh không đi ngủ?"
Chàng trai nói, "Người ta đi ngủ, bởi vì họ không có gì
để canh giữ; còn tôi thì có những kho báu quá quý giá, nên tôi không
thể đi ngủ, tôi phải canh giữ chúng."
Vị vua nói, "Thật kỳ lạ, tôi chẳng thấy kho báu nào ở
đây cả."
Chàng trai nói, "Những kho báu ở bên trong tôi, ông
không thể thấy chúng đâu. "
Nó trở thành một thói quen của vị vua, mỗi đêm ông đều dừng
lại đó, bởi vì anh ta rất xinh trai, và bất cứ điều gì anh ta nói đều khiến cho
nhà vua suy ngẫm trong nhiều giờ. Vị vua trở nên quá lưu luyến và quan tâm đến
chàng trai, đến nỗi ông bắt đầu cảm thấy anh ta thực sự là một vị thánh, bởi vì
sự "nhận biết", tình yêu, sự bình an, sự im lặng, thiền định và sự chứng
ngộ, đây là những kho báu của anh ta mà anh ta đang canh giữ; anh ta không thể
ngủ, anh ta không dám ngủ. Chỉ có những kẻ ăn xin mới an tâm mà ngủ.
Câu chuyện bắt đầu chỉ do sự tò mò, nhưng dần dần, dần dần,
vị vua bắt đầu kính nể và tôn vinh chàng trai như là một người hướng đạo tâm
linh. Một hôm, ông nói với anh ta, "Tôi biết rằng anh sẽ không đến cung điện
với tôi, nhưng tôi nghĩ về anh, ngày lại ngày. Anh hiện lên trong tâm trí tôi
quá nhiều lần, nên tôi rất mong muốn anh
sẽ là một vị khách trong cung điện của tôi."
Vị vua đang nghĩ rằng anh ta sẽ không đồng ý – ông có một định
kiến rằng những vị thánh thường từ bỏ thế gian – nhưng chàng trai trẻ nói,
"Nếu ngài quá lưu luyến tôi, tại sao trước đây ngài không nói? Vậy, hãy
mang đến một con ngựa khác, và tôi sẽ đến với ngài."
Vị vua trở nên ngờ vực, "Anh ta thuộc loại thánh gì thế,
mà ưng chịu quá dễ dàng như vậy?" Nhưng bây giờ thì đã quá muộn, ông đã mời
anh ta. Ông dành cho anh ta căn phòng tốt nhất trong cung điện, vốn chỉ được
dành cho những bậc thượng khách, những vị hoàng đế khác. Và ông đang nghĩ rằng
người chàng trai sẽ từ chối, rằng anh ta sẽ nói, "Tôi là một vị thánh, tôi
không thể sống trong sự xa hoa này. "Nhưng anh ta không nói điều gì như thế
này. Anh ta nói, "Rất tốt."
Suốt đêm vị vua không
ngủ, và ông nghĩ, "Có vẻ như gã này đã lừa gạt mình; anh ta chả phải là vị
thánh hay là cái gì cả." Hai, ba lần ông đến bên cửa sổ, nhìn vào trong –
vị thánh đang ngủ. Và trước đây, anh ta chưa bao giờ ngủ – anh ta luôn đứng dưới
gốc cây. Bây giờ anh ta không đang canh giữ. Nhà vua nghĩ, "Mình đã bị lừa.
Đây là một tay bịp thực thụ."
Ngày thứ hai anh ta ăn với vị vua – tất cả những sơn hào hải
vị, không khổ hạnh – và anh ta thưởng thức những món ăn. Vị vua tặng anh ta những
trang phục mới, xứng tầm với một hoàng đế, và anh ta ưa thích chúng. Và vị vua
nghĩ, "Bây giờ, làm thế nào để tống khứ gã này đi?" Chỉ trong 7 ngày,
ông đâm chán và nghĩ, "Đây là một gã đại bịp, anh ta đã gạt mình."
Vào ngày thứ bảy, ông nói với gã đàn ông kỳ lạ này,
"Tôi muốn hỏi một câu hỏi."
Và người khách lạ nói, "Tôi biết câu hỏi của ngài.
Ngài muốn hỏi câu đó 7 ngày trước đây,
nhưng chỉ do lịch sự, mà ngài kìm nén lại – tôi đang quan sát. Nhưng tôi sẽ
không trả lời ngài ở đây. Ngài có thể hỏi
câu hỏi đó, và rồi chúng ta sẽ đi dạo một vòng buổi sáng, trên lưng ngựa, và
tôi sẽ chọn cái nơi thích hợp để trả lời nó."
Vị vua nói, "Được. Câu hỏi của tôi là, bây giờ đâu là sự
khác biệt giữa tôi và anh? Anh đang sống giống như một hoàng đế, nhưng trước
đây anh vốn là một vị thánh. Bây giờ anh không còn là một vị thánh nữa."
Chàng trai nói, "Xin chuẩn bị ngựa sẵn sàng!" Họ
đi ra ngoài, và vị vua nhiều lần nhắc anh ta, "Chúng ta sẽ đi bao xa ? Anh
có thể trả lời được rồi. "
Sau cùng, họ đến con sông, là đường ranh giới của vương quốc
ông. Vị vua nói, "Bây giờ, chúng ta đã đến biên giới. Phía bên kia là
vương quốc khác. Đây là nơi thích hợp để trả lời."
Anh ta nói, "Vâng, tôi sắp trả lời. Ngài có thể lấy cả hai con ngựa, hay nếu ngài muốn,
ngài có thể đến với tôi."
Vị vua nói, "Anh định đi đâu?"
Anh ta nói, "Kho báu của tôi ở cùng tôi. Bất cứ nơi nào
tôi đi, kho báu của tôi sẽ ở cùng tôi. Ngài có đi với tôi hay không?"
Vị vua nói, "Làm sao tôi đi với anh được? Vương quốc của
tôi, cung điện của tôi, công việc trọn đời của tôi đang ở phía sau tôi."
Người khách lạ cười to và nói, "Bây giờ, ngài thấy sự
khác biệt không? Tôi có thể đứng trần truồng dưới một gốc cây, hay tôi có thể sống
trong một cung điện giống như một vị hoàng đế, bởi vì kho báu của tôi nằm ở bên
trong tôi. Bất luận cái cây ở đó hay cung điện ở đó, không có gì khác biệt. Vậy
ngài có thể quay về; tôi sẽ đi sang vương quốc khác. Bây giờ vương quốc của
ngài không xứng đáng để tôi lưu lại trong đó."
Nhà vua cảm thấy hối hận. Ông sờ vào hai bàn chân người
khách lạ và nói, "Hãy tha thứ cho tôi. Tôi đã nghĩ những điều sai về ngài.
Ngài thực sự là một vị thánh vĩ đại. Xin đừng bỏ đi và bỏ tôi lại như thế này;
nếu không, vết thương này sẽ làm tôi đau đớn suốt đời."
Người lạ nói, "Không có khó khăn nào cho tôi; tôi có thể
trở lại với ngài. Nhưng tôi muốn ngài hãy cảnh giác. Cái khoảnh khắc mà chúng
ta đến cung điện, câu hỏi sẽ lại khởi lên trong tâm trí ngài. Vậy – tốt hơn,
hãy để cho tôi đi.
"Tôi có thể để cho ngài một thời gian suy nghĩ. Tôi có
thể trở lại. Đối với tôi, nó không tạo ra sự khác biệt nào. Nhưng đối với ngài,
tốt hơn, tôi nên rời vương quốc; như vậy tốt hơn. Trong cách này, ít nhất ngài
sẽ nghĩ về tôi như là một vị thánh. Khi về lại cung điện, ngài sẽ lại bắt đầu
ngờ vực: 'Đây là một gã bịp bợm.' Nhưng nếu ngài nài nỉ, tôi sẵn sàng. Tôi có
thể lại bỏ đi sau 7 ngày khi câu hỏi trở nên quá nặng nề với ngài."
Xem tiếp Chương 11 – Quay về Mục lục