Showing posts with label Bản kinh cuối cùng. Show all posts
Showing posts with label Bản kinh cuối cùng. Show all posts
Ban kinh cuoi cung - Chuong 16
Osho - Bản kinh cuối cùng (Tập 6) - Chương 16
Osho: Vậy nên tôi nên đề cập tới
Shree Pritish, điều đó sẽ tốt hơn.
VEDANT: Osho ơi, trong khung cảnh cuộc tổng tuyển cử sắp tới,
biên tập viên của phần minh hoạ theo tuần, ông Pritish Nandy đã yêu cầu về quan
điểm của thầy trên nhiều vấn đề mà Ấn Độ phải đương đầu hôm nay. Câu hỏi thứ nhất:
Quan điểm của thầy về chính sách giáo dục của Ấn Độ là gì?
Osho: Vedant, hệ thống giáo dục
của Ấn Độ do đế quốc Anh tạo ra để sản sinh ra nhiều thư kí hơn, nhiều người phục
vụ hơn. Cho nên nước Anh vẫn còn tách rời, và ở giữa hệ thống giáo dục này đã tạo
ra bức tường chống lại quần chúng Ấn Độ. Cho nên điều đầu tiên là ở chỗ hệ thống
giáo dục đó xem như một toàn thể không nên tạo ra các thư kí và người chủ. Mục
đích của nó nên là tạo ra các hoạ sĩ, nhà thơ, nhà điêu khắc. Tôi không nói rằng
toàn thể hệ thống này nên bị vứt đi, bởi vì vài thư kí sẽ được cần tới.
Chúng ta phải lựa ra cái gì tạo
nên thái độ "đầy tớ". Đấy là việc vâng lời. Bạn càng vâng lời, càng
nô lệ hơn. Toàn thể hệ thống đã được tạo ra để sản sinh ra nhiều nô lệ hơn, đó
là nhu cầu của đế quốc Anh. Chúng ta phải thay đổi toàn thể chiều hướng từ việc
tạo ra nô lệ sang việc tạo ra các cá nhân, tự do và lòng tự hào.
Điều thứ hai... Một nửa thời
gian đào tạo nên dành cho tay nghề, bởi vì lịch sử không tác dụng gì cho cuộc sống
của bạn, địa lí cũng không tác dụng. Những môn này nên là môn tuỳ chọn. Chúng
ta nên tạo ra nhiều nghệ nhân hơn, nhiều thợ mộc hơn, nhiều người làm vườn hơn.
Nói tóm lại, chúng ta sẽ giữ cái cần để là con người độc lập, và việc vâng lời
nên hoàn toàn bị xoá sạch. Ngay từ ban đầu đứa trẻ nên được hỗ trợ cho tính cá
nhân của nó và lòng tự hào của nó là một con người, chính là tâm thức lớn lao
nhất mà tiến hoá đã đem lại cho chúng ta.
Điều này sẽ giảm bớt vấn đề thất
nghiệp. Thực ra không ai muốn được làm việc trong một hệ thống mà người đó là
không cần thiết. Người đó ở bên trong bao giờ cũng bất an. Người nông dân, người
làm vườn, người thợ mộc có bản thể nguyên thuỷ riêng của họ không bị can nhiễu
bởi chính phủ hay tôn giáo hay các hệ thống tư tưởng cổ lỗ và mục ruỗng nào.
Và biết bao nhiêu thời gian đã
trôi qua từ khi tự do tới Ấn Độ, nhưng nó là tự do rất nghèo nàn. Nó đã không đem
lại ánh sáng và ngọn lửa của tự do cho từng cá nhân. Cá nhân quan trọng hơn xã
hội. Chúng ta không thể hi sinh cá nhân cho việc phục vụ xã hội. Điều đó sẽ đem
lại bầu không khí hoàn toàn mới.
Nhưng hệ thống giáo dục của
chúng ta dựa trên sự vâng lời. Họ có thể trở thành lính, họ có thể trở thành cảnh
sát, họ có thể trở thành thư kí, họ có thể trở thành một phần của bất kì hệ thống
nào mà họ chỉ là con số. Khi người lính chết, trên bảng của trại lính không công
bố ai đã chết, số chín đã chết. Điều đó không làm tổn thương chúng ta. Nhưng nếu
tên được viết ra... Bởi vì số chín không có vợ, không con, không khao khát được
độc lập; nó là một thứ chết. Nó chỉ là một hiện tượng nhân tạo. Nếu con số bị
loại bỏ và tên được thay vào, nhiều lính nữa sẽ nghĩ hai lần khi tham dự vào trận
chiến ngu xuẩn này. "Vợ mình đang đợi, mẹ mình đang già dần. Bố mình cần
mình vào thời điểm này. Con mình đang lớn và mình phải chăm sóc chúng. Và mình
làm gì ở đây? Chỉ theo các mệnh lệnh. Bên trái quay, mình quay trái. Bên phải quay,
mình quay phải. Và người ở phía bên kia cũng làm hệt như vậy. Anh ta đã không
làm hại mình, mình không làm hại anh ta. Chúng ta thậm chí còn chưa quen biết
nhau, mà chúng ta lại sẵn sàng giết lẫn nhau." Cho nên với việc thay đổi hệ
thống giáo dục, bùng nổ tự do lớn sẽ tới.
Mọi người cần được cần tới. Đó
là khao khát lớn nhất của họ. Nếu họ không được cần tới và bất kì ai cũng có thể
thay thế cho họ, họ chỉ là món hàng. Họ không là người bố, họ không là người chồng;
họ không yêu ai cả. Cho nên tất cả những cái đó là không cần phải dạy và phí thời
gian, nên là tuỳ chọn. Nếu không thư viện tồn tại để làm gì? Mọi người nên đi -
nếu họ có mối quan tâm tới địa lí và lịch sử, họ nhìn vào thư viện. Nhưng nhiều
điều cơ bản hơn... Và bất kì khi nào bạn tạo ra cái gì đó, khi bụi hồng của bạn
đem tới hoa hồng đẹp, bạn có hạnh phúc nào đó mà huỷ diệt không thể có được.
Cho nên giáo dục nên được phân
chia ra. Một phần chúng ta chắc chắn cần tới, nhưng điều đó nữa cũng sẽ không
là nô lệ. Nhưng phần lớn nên được làm thành có tính sáng tạo, người đó không
nên phụ thuộc vào bất kì ai. Học sinh nên được hỗ trợ trong việc tạo ra công
xã, không phải xưởng máy được sở hữu bởi cá nhân. Công xã sở hữu mọi thứ và
công xã cung cấp cho nhu cầu của mọi người. Đây là khái niệm của tôi về chủ
nghĩa xã hội đích thực.
VEDANT: Vì thầy nhắc tới chủ nghĩa xã hội, tôi có một câu hỏi.
Liệu chủ nghĩa xã hội có trụ được không, và liệu chủ nghĩa xã hội có liên quan
tới Ấn Độ không?
Osho: Chỉ chủ nghĩa xã hội mới
liên quan tới Ấn Độ, và nó trụ được. Sau bẩy mươi năm cách mạng cộng sản ở Nga,
bây giờ họ đi tới ý thức rằng họ đã tạo ra nhà tù. Và điều Gorbachev đang làm
là đưa vào chủ nghĩa xã hội, không phải chủ nghĩa cộng sản. Khác biệt là ở chỗ
mọi người nên tận hưởng cuộc sống, yêu cuộc sống, được tự do đi sang các nước
khác - không cần tới thị thực và hộ chiếu. Toàn thể trái đất này là của chúng
ta, không ai là người lạ.
Người giầu nhất, người ở Nhật Bản,
người có hai mươi sáu tỉ đô la... Bạn định làm gì với hai mươi sáu triệu đô la
này... tỉ đô la này? Ngay cả nước Mĩ cũng xấu hổ, bởi vì người giầu nhất Mĩ chỉ
có bốn tỉ đô la. Nhấn mạnh không nên vào tiền bạc. Nhấn mạnh nên vào mạnh khoẻ,
tình yêu, sáng tạo, cảm giác về giao cảm, phá bỏ mọi phân biệt giữa da trắng và
da đen, giữa giầu và nghèo, giữa người Hindu và người Ki tô giáo.
Chủ nghĩa xã hội không phải là
tôn giáo; nó là cuộc cách mạng trong mọi hình mẫu sống của chúng ta. Đứa trẻ được
sinh ra không mang nhãn rằng nó là người Hindu. Hai mươi mốt năm nên bị bỏ lại
vì bạn quan niệm đứa trẻ bây giờ là người lớn. Nếu để bầu cử bạn cần ít nhất
hai mươi mốt tuổi, làm sao bạn có thể làm cho ai đó thành người Hindu hay người
Mô ha mét giáo hay người Ki tô giáo? Bạn đang khai thác những người rất hồn
nhiên. Và tôn giáo nên được bản thân cá nhân tìm kiếm. Và trong một công xã mọi
loại người tôn giáo đều được chấp nhận. Đó là chuyện riêng tư, đó không phải là
công việc của bất kì nhà thờ nào để mà chi phối.
Chủ nghĩa xã hội cũng sẽ nhìn
vào hiện tượng là Ấn Độ, một trong những nước nghèo nhất, có lực lượng quân sự
lớn nhất. Họ chỉ ngồi đấy. Họ có mọi thứ, cái tốt nhất bạn tạo ra. Những người
còn lại nhận thức ăn thừa. Và không có nhu cầu về một quân đội lớn thế. Và
trong một thế giới có vũ khí hạt nhân, nơi nghi ngờ có đó rằng các tia chết đã
được làm hoàn hảo, không bom, chỉ các tia chết mà bạn sẽ không cảm thấy gì và bạn
rơi vào cái chết...
Cho nên mọi cấu trúc huỷ diệt -
quân đội, hải quân hay không quân - nên được đặt vào việc phục vụ mọi người.
Không có nhu cầu. Các thế hệ đi sau sẽ nghĩ rằng con người đã phát điên - chỉ
đánh nhau. Cuộc sống không dành cho việc đánh nhau; nó là để ca hát và nhảy múa
và tận hưởng.
Chủ nghĩa xã hội là tự do với mọi
xiềng xích – tôn giáo, văn hoá. Bất kì cái gì xiềng xích cá nhân vào sự phụ thuộc,
và coi vâng lời là phẩm chất cao nhất, đều là kẻ thù của nhân loại. Adam bị đuổi
khỏi thiên đường chỉ bởi vì anh ta đã không vâng lời Thượng đế, và sự việc đơn
giản đó hàm chứa cơ sở của mọi tôn giáo.
Chủ nghĩa xã hội là việc hoá giải
sự huấn luyện, việc tháo gỡ chương trình, và đem lại tiềm năng tự nhiên của cá
nhân. Điều đó đích xác là ý nghĩa của giáo dục. Nó không đặt tri thức vay mượn
và áp đặt vào kí ức; nó là lấy ra mọi tri thức vay mượn để cho cá nhân có thể
thấy tiềm năng riêng của mình. Và không ai có thể hạnh phúc được chừng nào người
đó còn chưa tìm ra tiềm năng của mình và niềm vui lớn lao nảy sinh trong người
đó.
Không cần giết người như chủ
nghĩa cộng sản đã làm. Một triệu người đã bị giết. Và kì lạ... Với những người này
cách mạng đem lại thiên đường. Không có nhu cầu. Chỉ cần loại bỏ đi nền tảng. Mọi
thứ đều mang tính xã hội và không ai có thể mang tính sở hữu.
Tôi chấp nhận bình đẳng theo nhiều
nghĩa khác nhau. Mọi người đã dạy bình đẳng theo cách ngu xuẩn: rằng mọi người
nên bằng nhau. Ai đó cao, và ai đó thấp, cho nên chặt đầu hay chặt chân. Đây
không phải là bình đẳng.
Bình đẳng nghĩa là cơ hội như
nhau để đem tiềm năng của bạn ra đóng góp cho cuộc sống, cho thế giới, và cho bản
thân bạn, vui vẻ. Và khi vũ khí hạt nhân đã đi vào sự tồn tại, chiến tranh đã
trở thành lỗi thời. Nó sẽ là tự tử, tự tử toàn cầu.
Cho nên đây là lúc phá huỷ đi mọi
rào chắn và tuyên bố tình bằng hữu của toàn trái đất. Và chúng ta tất cả sẽ chia
sẻ cơ hội bình đẳng để làm bất kì điều gì chúng ta muốn làm. Nói tóm lại, chủ
nghĩa xã hội là cơ hội bình đẳng - không phải con người bình đẳng - cơ hội bình
đẳng để trưởng thành, để sáng tạo, để yêu, không có tù túng nào.
Hôn nhân là tù túng. Hai người
có thể yêu và sống cùng nhau, và ngày họ thấy họ không thể sống cùng nhau nữa,
với lòng biết ơn hướng tới nhau vì tất cả những ngày tươi đẹp đã qua, họ sẽ nói
lời tạm biệt. Và con cái trong công xã, không thuộc về người bố hay người mẹ;
chúng sẽ thuộc về công xã. Cho nên đấy không phải là vấn đề. Chúng sẽ sống
trong kí túc xá của công xã. Chúng có thể gặp bố và mẹ chúng vào ngày nghỉ, hay
bố và mẹ chúng có thể gặp chúng.
Mọi sự phức tạp thế. Con trai tới
tiếp xúc với người đàn bà là mẹ nó, con gái bị hấp dẫn về sinh học đi tới người
bố. Và điều này là không thể được. Bố không thể trở thành chồng của con gái, mẹ
không thể trở thành vợ của con trai. Nhưng những ấn tượng này trong tâm trí...
Họ tìm kiếm cả đời, nếu người
đàn bà nào đó tương tự - có thể tương tự một phần với người mẹ - đứa con trai
nghĩ mình rơi vào tình yêu. Anh ta không rơi vào tình yêu; anh ta chỉ rơi vào
hình bóng của cái mũi, hay mầu mắt, hay mái tóc. Nhưng bao lâu điều đó sẽ...
Trong vòng vài ngày nó kết thúc. Hôn nhân chấm dứt với tuần trăng mật thế rồi chỉ
còn là gánh nặng phải đeo đẳng.
Cho nên không cần cho bất kì ai
can thiệp vào tính riêng tư cá nhân. Mãi cho tới giờ điều này đã là khó khăn bởi
vì con cái - phải làm gì với con cái. Nhưng khái niệm của tôi về công xã là ở
chỗ tất cả trẻ con đều đến nhà công xã và tiếp xúc với nhiều cô giáo, với nhiều
thầy giáo, cho nên tiếp xúc của chúng là rộng lớn. Và chỉ những người này mới
có thể yêu được. Họ không rơi vào tình yêu vì mái tóc, và họ không mang sự ấn định
của người bố.
Tôi nói rằng mọi sự là phức tạp,
can nhiễu thế với mọi thứ khác. Hình ảnh người bố phá huỷ người đàn ông, và hình
ảnh người bố tạo ra thượng đế. Và thượng đế là hư cấu. Cho nên người đó khổ,
bao giờ cũng khổ. Chủ nghĩa xã hội có thể phá huỷ khổ này. Không có nhu cầu về
các thành phố lớn, các toà nhà vươn cao; chúng đơn giản là những nhà tù. Mọi
người nên đi vào những công xã nhỏ nơi mọi người đều quen với những người khác,
và tới gần tự nhiên hơn, tiết kiệm môi trường sinh thái mà những toà nhà vươn
cao này đang phá huỷ.
Không có nhu cầu, bởi vì chúng
ta đang tự tử bằng việc phá huỷ môi trường sinh thái. Khi Ấn Độ trở nên độc lập
nó có ba mươi ba triệu cây. Còn bây giờ nó chỉ có mười một triệu cây, bởi vì những
điều không cần thiết... Và với tiến bộ khoa học mọi sự có thể lấy bước nhảy lượng
tử vô cùng. Chẳng hạn, ti vi có thể được dùng trong mọi trường phổ thông, cao đẳng,
đại học, để dạy học. Và khi bạn thấy thì dễ nhớ hơn là khi bạn đọc nó. Việc đọc
chỉ là từ trên giấy, thấy là thực tại. Và nhiều điều hơn có thể được biểu thị
cho họ qua ti vi. Ngay bây giờ ti vi đang giết chết họ.
Ba mươi ba triệu người ở Mĩ đang
trong bệnh viện. Họ không có bệnh gì. Ti vi là bệnh của họ. Trung bình người Mĩ
xem ti vi bảy giờ rưỡi. Và ti vi ở trong tay của các tập đoàn lớn, cho nên mọi
điều họ đều làm - họ tuyên truyền mọi thứ bằng đàn bà đẹp, và lặp lại liên tục
hàng ngày rằng "Bơ này là tốt nhất."
Bây giờ ở Mĩ họ đã làm hiệp hội
khoai tây, bởi vì họ thậm chí không muốn nỗ lực đi xuống bếp, bởi vì vào lúc đó
cái gì đó sẽ bị lỡ trên ti vi. Cho nên họ chỉ điện thoại một số và nói điều họ
cần, và từ khách sạn mọi thứ được đem tới. Họ ăn và xem. Cho nên những củ khoai
tây này có các số để phục vụ họ về bất kì cái gì ngay tại ghế của họ nơi họ
đang làm... Họ nghĩ rằng cái gì đó lớn lao đang xảy ra. Một mặt các công ti sở
hữu ti vi là sai, và mặt khác, chính phủ sở hữu truyền thanh và truyền hình thậm
chí còn sai hơn. Bởi vì chính phủ - dù đảng nào đương quyền - cũng sẽ áp đặt
các ý niệm cho người dân.
Truyền hình nên trong tay của
công xã. Và không có nhu cầu về truyền hình từ sáu giờ sáng cho tới tận mười hai
giờ đêm. Ba giờ là đủ. Và các đại học có thể có phòng truyền hình riêng của
mình để dạy sinh viên. Thực ra, thầy giáo có thể trở thành thao tác viên. Cách
hoạ sĩ vẽ - và bạn có thể thấy Picasso vẽ. Điều tốt nhất có thể được thấy dường
như bạn là đương đại với Phật Gautam.
Điều này sẽ đem tới cuộc cách mạng
lớn, bằng không mọi công ti truyền hình đều đang khai thác mọi người. Hay trong
một nước như Ấn Độ, chính phủ đang nắm giữ truyền hình, truyền thanh, mọi thứ.
Họ đang tạo ra cảnh nô lệ. (Hết mặt A, Băng 1)
VEDANT: Vai trò của doordarshan nên là gì đối với truyền hình.
Và xin thầy hãy nói đôi điều về tự do với báo chí?
Osho: Tự do với mọi phương tiện
thông tin - dù đó là truyền hình, truyền thanh hay báo chí - không nên trong tay
những người cai quản chúng để kiếm tiền. Và chúng không nên trong tay của chính
phủ. Và như vậy thì nhiều báo chí là không cần thiết. Và những báo chí này đang
phá huỷ cây cối. Mọi ngày hàng triệu cây cần có để tạo ra báo chí. Điều đó đơn
giản không lành mạnh. Cây phải mất hàng trăm năm để trưởng thành, còn báo chí
trở nên vô dụng trong vài phút.
Cho nên báo chí nên được giới hạn
- không phải tự do của họ - bởi vì họ tất cả đều đưa tin như nhau. Cho nên mọi
nước đều có thể có một số báo hạn chế, và người chủ sẽ không là cá nhân nào;
công xã sẽ là người chủ. Và không rác rưởi nào cứ chất lên tâm trí mọi người...
nên cắt bỏ đi. Chỉ cái gì là bản chất, và mọi người phải biết - thế là đủ. Có
hàng trăm phát minh khoa học. Các chính phủ đã cho họ bản quyền và giữ chúng
không cho mọi người biết, bởi vì nhiều nhà tư bản sẽ sợ hãi.
Tôi biết một nhà khoa học đã làm
việc trong hai mươi năm ở Hiroshima. Anh ta tới đây một lần, và thế rồi anh ta trở
thành sannyasin. Và kinh nghiệm của anh ta là ở chỗ với một lượng nào đó, phóng
xạ có thể phá huỷ mọi bệnh tật, và con người có thể vẫn còn hạnh phúc. Nhưng điều
đó sẽ có nghĩa là nó sẽ ảnh hưởng tới những người đang làm ra thuốc, các bác sĩ
đang chữa bệnh. Cho nên do đó (?) Và họ là những người đóng góp cho các đảng
trong bầu cử. Cho nên cuối cùng chính chính phủ đang che giấu. Và chúng ta
không biết cách nhiều phát minh đang nằm trong các cơ quan chính phủ.
Một nhà khoa học Nhật Bản, cũng
đã từng ở đây, đã làm cho dầu vận hành bốn lần tốt hơn. Nhưng không ai cho phép
người đó. Bới vì nếu dầu chạy bốn lần tốt hơn, thế thì người chủ xăng dầu, đã
trở nên vĩ đại chỉ bởi việc kiểm soát xăng dầu, quyền lực và uy tín của họ sẽ bị
sụt xuống.
Tại Nhật Bản họ đã phát minh ra
đường tầu có thể chạy bốn trăm dặm trong chốc lát. Nước Nhật Bản không có nhiều
đất, nó có thể chỉ có hai ga: ga đầu và ga cuối. Và với tốc độ đó tầu hoả không
cần đường ray, nó nâng lên cao trên một mét và bạn sẽ cảm thấy giống hệt như bạn
trên máy bay. Nhưng đường sắt này, nếu thế giới là một, chỉ thế mới áp dụng được.
Ngay bây giờ, biết bao nhiêu đầu tư của các chính phủ, hay của các công ti khổng
lồ vào đường tầu hoả sẽ bị phá huỷ.
Cho nên công chúng và mối quan
tâm của họ không nằm trong mắt của các chính khách. Họ không nghĩ tới nhân loại,
họ chỉ nghĩ tới quyền lợi của họ - làm sao leo lên cao hơn nữa và trở nên quyền
thế nhiều hơn. Và họ có thể trở thành quyền thế hơn chỉ nếu người giầu cứ đóng góp
cho họ. Nếu người giầu bắt đầu tan biến với những phát minh mới, đảng được họ hỗ
trợ sẽ mất quyền lực. Những phức tạp này làm cho toàn thể cuộc sống của con người
thành khổ.
Tại Liên Xô từ ba mươi năm trước
đây họ đã tìm ra kĩ thuật chụp ảnh kirlian. Nhưng tiềm năng bao la của nó đã không
được dùng tới - thậm chí không dùng ở Liên Xô - trên qui mô nhỏ, bởi vì nó có
thể cho bạn biết trước sáu tháng loại bệnh tật gì đang phát triển trong bạn. Bạn
có thể không cảm thấy nó. Ảnh chụp chỉ ra được bởi vì chúng ta chứa điện nào
đó, và điện đó tạo ra hào quang.
Người mạnh khoẻ có hào quang lớn
hơn, người ốm có hào quang rất nhỏ, hào quang của người sắp chết biến mất. Cho
nên nếu bạn sắp bị bệnh ở phần nào đó của thân thể, nó sẽ mất hào quang. Điều
đó có thể được bạn biết tới khi bệnh đã xảy ra. Không nước nào dùng kĩ thuật chụp
ảnh kirlian. Các bệnh viện nên dùng nó, nhưng các bác sĩ sợ. Điều đó nghĩa là
không người nào ốm, không người bệnh nào sẽ tới bệnh viện. Có thời ở Trung Quốc,
dưới ảnh hưởng của một con người vĩ đại, Khổng Tử, một ý niệm kì lạ đã được chấp
nhận, và đó là bác sĩ nên được trả công cho mạnh khoẻ, chứ không phải cho việc
chữa trị, mà cho việc phòng ngừa.
Và chính phủ là vì nhân dân, điều
đó không nên chỉ là khẩu hiệu. Chính phủ nên trả tiền cho người đều đặn hàng tháng
đi kiểm tra, và nếu bệnh tật nào sắp xuất hiện trong sáu tháng nữa, có thể được
ngăn ngừa ngay từ giờ. Người này có thể sống toàn thể cuộc sống của mình mà
không bệnh tật gì. Và nếu một người có thể sống một trăm năm không bệnh tật gì,
tính toán của các nhà khoa học là ở chỗ khả năng đó trở nên nhiều hơn. Ba trăm
năm là rất dễ có khả năng, và người đó sẽ vẫn còn trẻ, người đó sẽ không trở
nên già.
Thậm chí ngày nay, một phần của
Kashmir mà Pakistan đã chiếm, mọi người sống một trăm tuổi, một trăm hai mươi
tuổi, không có vấn đề gì. Người nghèo thôi. Và tại Liên Xô, một phần ở Caucasus,
những người được thấy đang làm việc trên đồng ruộng như thanh niên, và tuổi của
họ là một trăm tám mươi. Nhưng không ai quan tâm tới việc đòi hỏi về thức ăn, họ
ăn gì, loại khí hậu nào họ sống. Và điều đó có thể trở thành phổ quát. Không cần
biết bao nhiêu bệnh viện và bao nhiêu thuốc men. Nhưng những quyền lợi được đầu
tư này của hàng triệu bác sĩ trên khắp thế giới, các đại học y, sẽ mất đi sự lớn
lao của nó.
VEDANT: Cái gì theo cách nhìn của thầy nên là chính sách tài
chính của chính phủ? Xin thầy nói đôi điều về doanh nghiệp công so với doanh
nghiệp tư?
Osho: Tôi sẽ không ủng hộ cho
doanh nghiệp chính phủ, bởi vì điều đó làm cho chính phủ mạnh hơn mọi người. Và
tôi sẽ không hỗ trợ cho doanh nghiệp cá nhân, bởi vì điều đó tạo ra vài người rất
giầu và hàng triệu người rất nghèo.
Gợi ý của tôi là mọi thứ nên là
doanh nghiệp công xã. Họ không thể bóc lột được bởi vì họ sẽ bóc lột ai? Bản thân
họ sao? Và đó là điều chủ nghĩa xã hội là gì: doanh nghiệp công xã.
Một sự kiện đơn giản, nhưng cả
chính phủ không sẵn lòng để quyền lực bị phi tập trung khỏi chính phủ liên bang,
và dĩ nhiên các cá nhân vốn là chủ sở hữu lớn cũng không muốn... Đấy là một âm
mưu, có lẽ không được biết. Dường như là hàng triệu người đang chết đói không
thành vấn đề gì cả, chỉ mười người đó, những người giầu nhất là vấn đề thôi. Và
họ cho chính phủ nắm nhiều bằng cấp phép hơn và hỗ trợ cho đảng phái.
Mọi quyền lực đều nên được phi tập
trung. Chính phủ trung ương nên chỉ là người điều phối. Các bang trong chính phủ
nên có quyền thực, chứ không phải chính phủ trung ương. Nhưng không chính phủ
liên bang nào sẽ chin muồi... đồng ý với điều đó, bởi vì họ mất mọi thứ.
Không ai quan tâm tới phúc lạc
con người, an bình của con người. Mọi người đều quan tâm tới bạn thu được bao
nhiêu tiền. Và thế thì tiền thu được theo cách đúng hay sai không thành vấn đề.
Nếu bạn ủng hộ cho một đảng, người trong đảng, thế thì bạn có thể cứ thu thập
tiền qua các cách thức sai.
Bè đảng mafia ma tuý có nhiều tiền
hơn bất kì ai khác. Mọi chính phủ đều sợ họ, cho nên họ bắt người nghèo, người
đã trở nên nghiện ma tuý. Nhưng đấy là nhóm rộng lớn trên thế giới. Họ vẫn còn
có danh tiếng ở chỗ cao. Họ không bị quở trách, bởi vì nếu bạn trách họ, sự ủng
họ của họ cho chính phủ sẽ dừng lại.
Cho nên vấn đề không chỉ phức tạp
mà rất phức tạp. Chính phủ bắt giữ người nghiện và buộc họ vào tù, còn những
người là thủ phạm thực sự được kính trọng kể từ tổng thống và thủ tướng. Cho
nên họ lấy tiền của bọn ấy và họ nói về tiêu diệt tham nhũng. Nếu tham nhũng bị
tiêu diệt, nhiều cái gọi là nhà lãnh đạo vĩ đại sẽ ngã chết. Và đây là những
nhà lãnh đạo liên tục nói chống lại tham nhũng, nhưng họ sống trên tham nhũng.
Tiền họ thu được là tiền đen.
Tôi không phải là chính khách,
đó là lí do tại sao tôi có thể thấy rõ ràng toàn thể hình mẫu. Và rất khó thay
đổi hình mẫu này, hình mẫu là bao la thế. Sẽ là phép màu nếu mọi người có thể bắt
đầu thấy rằng họ đang tự phá huỷ chính mình. Nhưng họ sẽ phải thấy, bằng không,
như nhiều hành tinh, hàng triệu ngôi sao không có sự sống nào, trái đất này
cũng sẽ trở nên chết. Nó đang chết.
Nepal đã bán rừng của nó trong
ba mươi năm nay cho Liên Xô. Bất kì cái gì họ muốn trong thời gian ba mươi năm
qua họ có thể chặt đi. Và điều đó tạo ra lụt lội ở Bangladesh. Bangladesh đã
nghèo rồi. Lần này lụt lội lớn đến mức bẩy mươi phần trăm Bangladesh đầy nước,
hàng nghìn người chết, hàng nghìn ngôi nhà biến mất. Và bạn không thể trách
Nepal được, bởi vì họ có lẽ là nước nghèo nhất trên thế giới, và họ không có gì
để bán ngoại trừ cây.
Nếu họ không bán cây, họ không
thể còn sống được. Cho nên đề nghị của tôi là, trừ phi chính phủ thế giới có
đó, và các chính phủ quốc gia trở thành thành viên duy nhất của chính phủ thế
giới... tổng thống của mọi nước trở thành thành viên của chính phủ thế giới, và
suy nghĩ không chỉ dưới dạng khu vực giới hạn của riêng mình, mà về tổng thể phức
tạp, không vấn đề nào có thể được giải quyết.
VEDANT: Quan điểm thầy là gì đối với tham nhũng, bởi vì mọi người
đang có tranh luận về mua súng nhẹ bắn máy bay trong đó người trung gian lấy đi
nhiều tiền. Cho nên câu hỏi là, có nên có người trung gian trong mua sắm quốc
phòng không? Và chính sách ngoại giao của Ấn Độ nên thế nào?
Osho: Nhìn vào toàn thể phức hợp,
tham nhũng không thể nào chấm dứt được dù có người trung gian hay không. Nếu thế
giới là một, chiến tranh trở thành không thể được. Bạn sẽ định đánh ai? Và
không có nhu cầu về bộ quốc phòng, mua bán qua người trung gian các vũ khí hay
bất kì cái gì. Giải pháp duy nhất là chính phủ thế giới. Tham nhũng sẽ biến mất,
bởi vì chính phủ thế giới sẽ nhìn vào toàn thể khu vực này. Nếu mọi người được
trả tiền chỉ để tồn tại, họ thậm chí không thể cười được, thế thì họ không thể
bị dừng việc nhận hối lộ.
Một thái độ nhân bản hơn sẽ là ở
chỗ những người đang nhận hối lộ, họ nên được sử dụng, không bị kết án. Nhưng
các chính phủ cứ nói về tiêu diệt tham nhũng, và bản thân họ được những người
tham nhũng hỗ trợ. Cho nên họ không thể làm được. Cứ hứa hẹn và hứa hẹn... Và không
lời hứa nào được hoàn thành cả. Cho nên tôi không tin vào chủ nghĩa quốc gia,
và tôi không tin vào tôn giáo nào. Tôi tin vào cá nhân và hạnh phúc của người
đó.
Có sáu mươi (?) triệu người Cơ đốc
giáo. Và thông thường một người leo tới vị trí cao nhất là giáo hoàng, đường nối
trực tiếp với Thượng đế... Đó là một quốc gia bao la - sáu mươi triệu người. Và
mọi nhà thờ đều phải góp tiền cho Vatican. Những người đem tiền tới Vatican bắt
đầu nổi lên. Họ trở thành, từ các linh mục thành giám mục; giám mục trở nên có
địa vị cao hơn... hệ thống cấp bậc này. Cho nên con người đến lúc người đó đạt
tới giáo hoàng... trong một nghìn tám trăm năm đó giáo hoàng đã không tồn tại
quá hai năm; ông ta chết. Vào lúc ông ta đạt tới tám mươi thì ông ta đã...
Bây giờ thời nay điều đó đã trở
thành khó khăn. Giáo hoàng là người Polack và ông ta đã quên chết. Và ông ta được
bầu ra từ các tổng giám mục, cho nên ông ta đã thay đổi hàng nghìn giám mục.
Ông ta đã đặt người của mình vào. Và bây giờ giáo hoàng cũng trở thành vấn đề
như tổng thống hay thủ tướng. Nhưng ông ta đang chuẩn bị rằng nếu bất kì xung đột
nào nảy sinh, giám mục của ông ta là đa số, và mệnh lệnh của ông ta không phải
là của ông ta, nó tới trực tiếp từ Thượng đế.
Tham nhũng sẽ tiếp tục nếu có
quá nhiều hệ thống cấp bậc và quá nhiều nghèo nàn. Và không ai có thể trách họ được.
Tôi chỉ có từ bi với họ. Một người muốn con gái mình được lấy chồng, người đó
phải bán đất hay nhà của mình để làm của hồi môn. Và người chấp nhận nó, bạn không
thể lên án người ấy được, bởi vì người đó đã bán đất của mình, người đó đã làm
việc vất vả cho con trai mình lớn lên và có giáo dục.
Cho nên nó được gắn lẫn nhau đến
mức bạn không thể giải quyết một vấn đề một cách tách biệt. Mọi vấn đề đều phải
tính tới như một liên mạng lưới, và chỉ một chính phủ thế giới mới có thể thay
đổi nó được. Một khi chính phủ thế giới có đó, không quân đội nào được cần,
không hải quân nào được cần, không không quân nào được cần với mục đích đánh
nhau. Họ tất cả trở thành sử dụng được. Và tất cả năng lượng này mà bị phí hoài
trong quân đội và quân dụng... Ngay cả nước nghèo nhất cũng phí hoài tiền bạc của
họ - bẩy mươi phần trăm lợi tức của họ - vào quân đội. Họ có thể không có bánh
mì, nhưng họ muốn có bom nguyên tử và nhà máy nguyên tử.
Bản thân Ấn Độ cũng đang tăng
nhanh về dân số. Chính phủ không thể áp đặt việc kiểm soát sinh đẻ và che giấu
bộ mặt của mình. Nhân danh dân chủ, làm sao bạn có thể áp đặt được? Khi đất nước
này còn bốn mươi năm nữa thì độc lập, nó mới chỉ có năm mươi triệu người. Còn
bây giờ nó lên gần tới một tỉ - gần gấp đôi mỗi chục năm. Và lần đầu tiên trong
mười năm Ấn Độ sẽ là nước đông dân nhất. Mãi cho tới nay Trung Quốc vẫn giữ vị
trí đó.
Nhưng bạn không thể hỗ trợ cho
những người này được. Trái đất nghèo. Bạn đã khai thác trái đất trong hàng nghìn
năm rồi, mà bạn lại không nuôi dưỡng nó, bạn đã không đưa chất dinh dưỡng vào đất
- phân bón, hoá chất. Và mọi tài nguyên đều có giới hạn. Viễn kiến của tôi không
là chủ nghĩa quốc gia.
Và tôi ghét độc tài, dù che giấu
dưới bất kì cái tên nào. Đôi khi nó là "tình trạng khẩn cấp", và tôi
không thể thấy sự khẩn cấp nào có đó. Đôi khi... Bây giờ nó là phòng thủ quốc
gia. Nhưng ai phòng thủ...? Và điều này tạo ra vấn đề - bất kì cái gì đi ngược
lại hiến pháp riêng của bạn. Trong hiến pháp bạn rất đẹp và tươi như hoa. Nhưng
trong thực hành, nếu bạn muốn quyền lực chuyênchế, bạn có thể ra một đạo luật
nghị viện, một đạo luật phòng thủ mà không ở dưới luật của đất nước. Con người có
thể bị buộc vào tù. Người đó không thể kháng án, và người đó thậm chí không được
giải thích tại sao bạn bị bắt.
Các quốc gia nên biến mất. Với
chúng gần chín mươi phần trăm vấn đề sẽ biến mất. Và mười phần trăm có thể được
thu xếp cho biến mất đi, chúng sẽ không lớn thế. Nhân loại có thể sống tươi đẹp
như chim sống. Không chim nào giầu và không chim nào nghèo. Ngay cả chim cũng
có xã hội phi giai cấp, và con người không thể có được điều đó. Điều này đơn giản
là ngu xuẩn. (Hết mặt B, băng 1)
VEDANT: Tôi có mười một câu hỏi, tôi đã hỏi bẩy câu rồi. Thế được
chứ? Tôi sẽ tiếp tục cho câu cuối...?
Osho: Bạn cứ tiếp tục đi.
VEDANT: Có vấn đề này của chủ nghĩa thế tục, và có tranh luận lớn
đang diễn ra ngay hiện nay liên quan tới điều họ gọi là "Ram general Bumi
và The Babri Masjid tại Ayodhya." Cả hai công xã này, người Hindu và người
Hồi giáo, đều đòi chỗ đó. Vấn đề này có thể được làm lắng dịu như thế nào?
Osho: Không có vấn đề về... Đây
là các chính khách đằng sau các vấn đề này. Bằng không thì cả hai có thể tôn thờ
chỗ đó, cả hai có thể làm nó thành linh thiêng. Nó trở thành linh thiêng gấp
đôi cho người Hindu và cho người Mô ha mét giáo. Vấn đề là gì?
Israel là đất thiêng cho người
Ki tô giáo bởi vì Jesus được sinh ra ở đó, bị đóng đinh ở đó. Nó là đất thiêng
cho người Do Thái bởi vì Moses đã thành lập nước. Nó là linh thiêng cho người
Mô ha mét giáo bởi vì khi Mohammed lên cõi trời, cưỡi trên con ngựa của mình,
ông ấy đã dừng lại đó để nghỉ ngơi trên tảng đá tại Israel. Cho nên tảng đá đó
là vấn đề. Còn tôi không thấy vấn đề nào cả. Tất cả mọi người đều có thể tôn thờ
một tảng đá. Tảng đá sẽ không nói, "Không, bạn không thể tôn thờ."
Chỉ phải làm rõ cho họ rằng cả
trái đất là linh thiêng. Và nếu bạn nghĩ phần này là linh thiêng cho bạn, bạn
nên hạnh phúc rằng phần này cũng linh thiêng cho người Hindus, cho người Mô ha
mét giáo. Bạn nên mời người Ki tô giáo, người Jaina giáo tới để làm cho nó linh
thiêng hơn.
Hoàn toàn trẻ con để mà đánh
nhau về những vấn đề này, nhưng các chính khách chỉ có quyền nếu có đánh nhau
nào đó tiếp diễn. Bây giờ chính phủ sẽ khó khăn. Nếu chính phủ về phe với người
Hindu, toàn thể cộng đồng người Mô ha mét giáo sẽ chống lại trong bầu cử. Nếu họ
về phe với người Mô ha mét giáo, toàn thể cộng đồng người Hindu sẽ chống lại.
Cho nên họ chỉ nói về nó, trong nghị viện thảo luận về nó và không cái gì xảy
ra cả, và không cái gì sẽ xảy ra cả.
Gợi ý của tôi rất đơn giản. Đất
thiêng không là tài sản của ai cả, bất kì ai cũng đều có thể tôn thờ. Và càng
nhiều người tôn thờ nó, nó càng trở nên nhân bản hơn.
VEDANT: Đàn bà vẫn cảm thấy là công dân hạng hai. Họ cảm thấy bất
an và bị phân biệt. Đàn bà nên đương đầu với tình huống này như thế nào? Và loại
hệ thống luật pháp nào cần được tạo ra để bảo vệ quyền lợi của họ?
Osho: Lại lần nữa, như tôi đã
nói với bạn, tất cả những vấn đề này đều có liên hệ với nhau. Mohammed đã cho
phép bốn vợ và đã tạo ra rắc rối, bởi vì nếu một đàn ông lấy bốn vợ thế thì ba
đàn ông sẽ không có vợ. Điều đó sẽ đem tới mãi dâm.
Chừng nào những điều mê tín này
còn chưa tan biến đi không cái gì có thể được làm. Điều đầu tiên là hiểu vấn đề.
Vấn đề có liên hệ lẫn nhau với các vấn đề khác. Người Hindus đã tuân theo
Manusmriti trong năm nghìn năm. Manusmriti không cho bình đẳng giữa đàn bà và
đàn ông. Đàn bà là công dân hạng hai.
Tại Trung Quốc sự việc còn đi xa
hơn. Đàn ông có thể giết vợ mình, sẽ không bị trừng phạt bởi vì đấy là vợ anh ta
- một thứ sở hữu. Nếu bạn phá cái ghế của mình bạn không thể bị trừng phạt vì
nó. Và mọi tôn giáo, không ngoại lệ nào, đều ngăn cản đàn bà không cho học
hành, ngăn cản đàn bà đi vào xã hội, gặp gỡ với người khác. Họ đã giam cầm đàn
bà trong góc nhà. Không giáo dục... họ có thể đi đâu được? Họ có thể làm gì được?
Không kĩ năng...
Vấn đề này có thể được giải quyết.
Đàn bà nên được cho phép giáo dục, điều vẫn ưu tiên cho đàn ông. Đàn bà nên được
phép vào mọi vị trí và doanh nghiệp. Họ nên được thoát khỏi gánh nặng về con
cái. Và bây giờ kiểm soát sinh đẻ là có thể được.
Kiểm soát sinh đẻ là cuộc cách mạng
vĩ đại, nếu hiểu nó. Kiểm soát sinh đẻ sẽ làm cho đàn bà và đàn ông bình đẳng.
Viên thuốc là biện pháp kiểm soát sinh đẻ, nhưng đôi khi đàn bà có thể quên mất
uống thuốc ngày nào đó. Và người ta bao giờ cũng cho rằng điều này không phải bao
giờ cũng xảy ra, nhưng đôi khi nó xảy ra. Nhưng bây giờ họ đã có thuốc cho cả
đàn ông nữa. Nếu đàn bà không uống thuốc, không có vấn đề gì. Đàn ông có thể uống
thuốc. Và thậm chí thuốc còn cách mạng hơn đã tới mà đàn bà có thể uống sau khi
làm tình. Không cần uống thuốc trong cả tháng hay ba tuần, và không lo gì về
nó. Cô ấy có thể uống sau cũng được.
Những thuốc và các phương pháp
này phá đi sự bất bình đẳng. Bằng không, đàn bà đã liên tục bị nặng gánh với
mang thai. Bằng không làm sao một đôi có thể sinh ra cả tá cho tới mười lăm
con? Rabindranath là con thứ mười hai. Mẹ ông ấy phải đã liên tục mang thai.
Đàn bà liên tục mang thai không thể làm việc được, không thể đến các viện đào tạo,
không thể làm kinh doanh được.
Cho nên điều đầu tiên là đàn bà
nên được giải phóng, và kiểm soát sinh đẻ... Giáo hoàng chống lại điều đó bởi vì
điều đó đem tới con côi, điều đó đem tới nhiều người Cơ đốc giáo. Mẹ Teresa được
trao phần thưởng ở mọi nơi, được cả giải thưởng Nobel. Ngay cả chính phủ Ấn Độ
cũng thưởng cho bà ấy. Và bà ấy đã làm được gì? Bà ấy chỉ làm mỗi một điều. Người
nghèo sẽ bỏ lại con cái của họ bên cạnh đường ở Calcutta, thành phố đông dân cư
nhất Ấn Độ, và họ thu thập những đứa trẻ đó. Họ nuôi chúng không chỉ bằng thức
ăn mà cả bằng Kinh Thánh nữa. Bởi vì bà ấy mang lại biết bao nhiêu người Cơ đốc
giáo, nên ngay cả giáo hoàng cũng tới chỗ bà ấy. Sự kính trọng bà ấy của giáo
hoàng là điều hiểu được. Nhưng tại sao chính phủ Ấn Độ? Chính phủ Ấn Độ đang
trao cho bà ấy danh tiếng để chiếm phiếu bầu của người Ki tô giáo.
Kiểm soát sinh đẻ, cho thuốc tự
do, nên được cung cấp cho mọi người tới. Chỉ cần một điều, đó là dân số giảm xuống.
Vào lúc hai nghìn... hai mươi nghìn... sẽ có nhiều hơn năm tỉ người. Và đây là
hiện tượng mà từng năm dân số lại gấp đôi. Cho nên không ai thấy rằng vấn đề thực
ở đâu cả.
Không đứa trẻ nào nên được điểm
đạo vào bất kì tôn giáo nào nếu nó chưa là người lớn, và thế nữa, nó không nên
bị bắt buộc hay khuyên nhủ. Nó nên được giáo dục, hỗ trợ. Và để độc lập thì nó
nên học nghề nào đó để cho nó không là người hầu.
Tôi không thấy rằng những vấn đề
này là vấn đề thực. Và nếu đây là vấn đề thực, thế thì chúng không thể được giải
quyết. Đây là những vấn đề được tạo ra. Nó đem quyền lực cho cả hai.
Khi Ayatollah Khomeini ra lệnh
giết một nhà văn, Rushdie, người đã không làm gì cả... Ông ta là người Mô ha
mét giáo, và điều ông ấy đã viết là sự kiện, nhưng đem Christ vào một... bất kì
tham chiếu nào tới Koran trong tiểu thuyết đều là làm giảm cấp của Koran, nó là
linh thiêng. Và không ai lên án Ayatollah Khomeini. Ngược lại, mọi người đều ủng
hộ ông ta, ngoại trừ tôi. Và khi tôi lên án ông ta về vấn đề này, một số người
Hindu đã viết thư cho chính phủ Ấn Độ rằng điều Khomeini đang làm với Rushdie,
tôi đã làm cả nghìn lần hơn - phê phán về Krishna và Rama và Phật - cũng như vậy
phải là trường hợp này: 'ông ấy phải bị giết chết.' Đây không phải là xã hội
nhân bản. Văn minh đã không xảy ra.
Theo tôi, mọi vấn đề đều phóng đại.
Bây giờ điều này là ngu xuẩn. Bạn nói cõi trời là ở trên. Với mục đích biện luận
chúng ta chấp nhận rằng Mohammed đã đi cùng ngựa của ông ta, nhưng Israel bước
vào ở đâu? Israel không ở phía trên trái đất, mà ông ấy nghỉ ở đó... Chỉ là hư
cấu.
Khổ của chúng ta là ở chỗ chúng
ta tin vào hư cấu, và nếu bất kì ai chỉ ra điều hư cấu đó thì người đó trở
thành mục tiêu của đám đông tập thể, vốn không biết gì về... Ngay chỗ đầu tiên
không ai bay cùng ngựa cả. Chỗ thứ hai, Israel còn chưa hình thành. Và những loại
điều này đều có trong Hindu giáo, trong Jaina giáo, chúng có ở mọi nơi.
Cho nên trẻ con không nên được
được bố mẹ chúng chuyển đạo theo bất kì tôn giáo nào nếu bố mẹ thực sự yêu đứa
trẻ. Dù đứa trẻ là con trai hay con gái, chúng nên được cho cơ hội bình đẳng để
trưởng thành, giáo dục bình đẳng, tự do bình đẳng để đi và diễn đạt. Và chúng
không nên bị bó buộc đi ngược lại tự nhiên. Sẽ không có vấn đề gì. Vấn đề nảy
sinh khi bạn đi ngược lại tự nhiên.
Manu đã làm ra hệ thống đẳng cấp,
điều xấu nhất. Một phần tư người Hindu thậm chí không là công dân hạng hai, họ
gần như con vật. Và đàn bà sẽ tự do chỉ nếu không có tù túng hôn nhân và cơ hội
bình đẳng. Cô ấy có thể yêu ai đó, cô ấy có thể sống cùng ai đó, điều này không
chống lại tự nhiên. Và một khi tình yêu của bạn chấm dứt... Thế nữa cũng là điều
hư cấu, rằng tình yêu là vĩnh hằng, nó không bao giờ kết thúc. Một khi bạn đã
yêu ai đó - nếu nó là tình yêu thực, đó là tiêu chí - rằng nó sẽ còn như thế tới
hơi thở cuối cùng. Không cái gì còn như cũ thậm chí tới giây thứ hai sau đó.
Không mấy chốc bạn sẽ ngán lẫn nhau. Và bởi vì người đàn ông này có mọi tiền bạc,
có mọi giáo dục, mọi quyền lực, nên một cách tự nhiên anh ta kìm nén đàn bà. Đàn
bà đã tìm ra cách riêng của mình để chì chiết anh ta, ném gối vào anh ta, nhưng
điều này không tạo ra thay đổi gì.
Tôi đã nghe một câu chuyện...
Trong nhà hàng xóm tại mọi căn hộ - bởi vì tường đang ngày càng trở nên mỏng
hơn, bạn có thể nghe thấy mọi thứ đang xảy ra ở căn hộ bên kia. Mọi người ở đó
thường xuyên đánh nhau, nhưng có một điều đáng ngạc nhiên. Một người Sardar cũng
sống trong cùng toà nhà đó, nhưng người ta không nghe thấy gì cả. Cuối cùng mọi
ông chồng đều tới chỗ họ và hỏi anh ta, "Có chuyện gì vậy? Chúng tôi chưa
bao giờ thấy anh buồn hay khổ cả, không đánh nhau, và cũng hệt như vậy với vợ
anh. Anh chị là đôi hoàn hảo. Nhưng chúng tôi muốn biết bí mật là gì."
Anh chàng Sardar cười ngất. Anh
ta nói, "Tốt hơn cả các bác không nên hỏi. Chúng tôi cả hai đều sướng. Tôi
sướng khi cô ấy ném mọi thứ vào tôi và tôi di chuyển, và thứ ném vào tôi thì
không trúng tôi. Tôi cười. Khi cô ấy ném một thứ làm đau tôi, cô ấy cười."
Thế là hàng xóm lo nghĩ khi cả
hai đều cười. Đây là loại người gì vậy? Chỉ nghe thấy mỗi tiếng cười. Nhưng điều
này đang diễn ra trên khắp thế giới. Để thay đổi địa vị của đàn bà và đưa cô ấy
về cùng địa vị như đàn ông, bạn sẽ phải bắt đầu từ trẻ con. Đừng dạy nó điều gì
liên quan tới tôn giáo, chính trị. Hãy dạy cho nó điều gì đó đẹp đẽ - hội hoạ,
trồng bụi hồng. Đừng nói về những điều ngu xuẩn như brahmacharya, vô dục. Chưa
bao giờ có vô dục trên thế giới; nó là phi tự nhiên. Bạn đang làm cho nó thành
đạo đức giả. Bởi vì vô dục này mà thói đạo đức giả của người ta có thể vẫn còn
bị giấu kín, nhưng thời kì kinh nguyệt của đàn bà không thể giấu được. Tại điểm
này Mahavira đã quyết định rằng đàn bà có thể đạt tới chứng ngộ, nhưng không từ
thân thể của đàn bà. Đầu tiên cô ấy sẽ phải đạt tới thân thể đàn ông. Chỉ đàn
ông mới có thể đi tới moksha, bởi vì đàn bà không thể vô dục được.
Nhưng nghiên cứu gần đây là ở chỗ,
cũng giống như đàn bà có thời kì kinh nguyệt ba hay bốn ngày, đàn ông cũng có.
Vô dục là không thể được. Bạn có thể che giấu nó, nhưng nó có đó.
Đàn bà chắc chắn là vấn đề lớn,
bởi vì đó là một nửa nhân loại. Và nếu một nửa nhân loại vẫn còn bị khuất phục,
cuộc sống trở nên không cân bằng, tiếng cười biến mất, nỗi buồn, gánh nặng, phiền
não, lo âu - điều đó xảy ra thay vì cuộc sống của vui vẻ, cười và nhảy múa.
Nhưng điều đó có thể được thay đổi rất dễ dàng.
Tôi không thấy vấn đề gì mà
không thể thay đổi được. Nhưng các vấn đề lại đến mức các chính khách đang sống
trên chúng. Nếu những vấn đề đó được giải quyết, các chính khách bị mất đi và mọi
quyền lực của ông ta cũng bị mất. Cho nên ông ta dạy và thuyết giảng, nhưng thực
hành của ông ta là khác.
Những điều đơn giản đã trở thành
rất phức tạp, và chúng ta nên nhận lấy trách nhiệm. Và nếu người thông minh và
có trách nhiệm hiểu rằng chúng ta không thể đi ngược lại tự nhiên, nhiều vấn đề
sẽ tan biến. Bởi vì vô dục, đồng dục được sinh ra. Đóng góp lớn lao của các tôn
giáo là tạo ra tu viện và các sư. Một trong những tu viện cổ đại nhất và rất
danh tiếng - Ethos - có ít nhất ba nghìn sư trong đó. Một sư vào tu viện này,
thế thì người đó không thể ra được. Người đó ra khi người đó chết. Đàn bà không
được phép vào - thậm chí cả đứa trẻ sáu tháng cũng không được vào. Không đàn bà
nào đã vào Ethos trong một nghìn năm, nên một cách tự nhiên có đồng dục.
Và đồng dục đã tạo ra vấn đề lớn,
AIDS. Đây là đóng góp của các tôn giáo. Bây giờ AIDS đến cuối đoạn đường, không
có cách chữa. Không nhà khoa học nào nghĩ rằng sẽ có cách chữa. Và bệnh đang
lan rộng như lửa hoang và không ai làm gì cả.
Bạn sẽ ngạc nhiên rằng hai mươi
mốt nước đã thông qua luật là tôi không được phép vào nước họ trong bất kì trường
hợp nào. Lí do sao? Tôi đã bị trục xuất khỏi Hi Lạp, tôi có thị thực bốn tuần,
nhưng vị tăng lữ Cơ đốc giáo cao nhất đã cứ ép buộc chính phủ rằng tôi cần phải
bị đuổi ra, "bằng không ông ta sẽ phá huỷ tôn giáo của chúng ta, ông ta sẽ
phá huỷ sự sùng đạo của chúng ta. Ông ta là con người nguy hiểm nhất." Và
ông tổng thống, người đã ép buộc tôi - bởi vì ông ta không thể trục xuất được,
tôi không phạm tội gì cả - ra đi dưới sự đe doạ của viên tu sĩ này, rằng
"Nếu ông không buộc ông ta phải ra đi, chúng tôi sẽ cài chất nổ vào ngôi
nhà ông ta đang ở trên bờ biển cùng hai mươi nhăm người bạn của ông ta."
Và ngay bây giờ, ông tổng thống
bị chỉ trích kịch liệt từ mọi phía bởi vì ông ta đã tìm ra một người bạn gái. Vợ
vẫn còn đó và bà ta không li dị - không có vấn đề li dị theo Ki tô giáo chính
thống Hi Lạp. Nghĩ rằng mình là tổng thống, ông ta thậm chí còn tới nghị viện
cùng cô bạn gái. Nhưng ông ta nhầm. Cả đất nước bây giờ chống lại, ông ta không
thể được bầu lại nữa. Và con người này đã buộc tôi ra đi mà không nghĩ một chút
rằng một tôn giáo đã tồn tại hai nghìn năm thì không thể bị phá huỷ bởi một người
trong hai tuần. Và nếu nó có thể bị phá huỷ bởi một người trong hai tuần, thì
nó cũng đáng phá đi thôi.
VEDANT: Tôi chỉ còn hai câu hỏi cuối cùng, Osho. (Trao đổi chút
ít giữa Vedant và Osho) Bởi kì bầu cử sắp tới, theo cái nhìn của thầy nội các
lí tưởng là gì? Và ai, theo cách nhìn của thầy, là thủ tướng lí tưởng? Và tôi sẽ
chỉ thêm câu hỏi cuối cùng cho điều này. Trong nhiều năm trước khi Pritish
Nandy đã phỏng vấn thầy sau trại thiền, thầy đã nói vào thời đó rằng Rajiv
Gandhi nên quay lại và trở thành phi công, và đã có phản ứng lớn. Bây giờ bốn
năm sau, thầy có cho rằng Rajiv Gandhi là đủ thích hợp để đi xe đạp không?
Osho: Không. Tôi sẽ không nói rằng
ông ta nên đi xe đạp. Ông ta đã làm mất mọi sự kính trọng. Ông ta đã không làm
điều ông ta đã hứa cho đất nước. Ông ta đã hứa rằng đất nước ông ta sẽ lãnh đạo
đi vào thế kỉ hai mươi mốt. Và ông ta đang đưa đất nước tới tự tử. Ông đã không
làm gì cả để ngăn cản việc tăng dân số. Ông ta đã hứa ông ta sẽ tiêu diệt tham nhũng.
Ông ta đã không làm gì để tiêu diệt hay chặn đứng cả. Mọi lời hứa của ông ấy đều
giả.
Bây giờ tôi sẽ không tin rằng
ông ta có thể là phi công. Còn với nội các các bộ trưởng, tôi không quen với chính
khách nào, cho nên tôi không thể nói ai có thể là thủ tướng đúng. Khó khăn là,
một người không quyền lực là một điều. Cùng người đó có quyền lực lại khác. Cho
nên bạn biết một người chỉ khi người đó có quyền lực. Không quyền lực thì mọi
người đều là thánh. Được chứ...
Quay về Mục lụcBan kinh cuoi cung - Chuong 14
Hỏi: Xin chào buổi tối, và xin rất cám ơn thầy vì đã gặp
tôi. Thật là thoải mái để gặp lại thầy ở Ấn Độ. Tôi có vài câu hỏi tại đây nếu
thầy có thể vui lòng trả lời chúng. Thầy đã ban cho các cuộc phỏng vấn vào cùng
lúc thầy nói bài nói cho các sannyasin. Liệu có lí do gì đặc biệt cho điều đó
không, Osho?
Đáp: Không có
gì khác biệt với tôi khi tôi nói với các sannyasin của mình hay nói với các nhà
báo, bởi vì chung cuộc lời sẽ tới các sannyasin của tôi. Qua các nhà báo, nó sẽ
tới người khác nữa.
Có nhiều người
muốn nghe tôi nhưng không thể tới được vì nhiều lí do. Tâm trí chính thống của
họ, suy nghĩ truyền thống của họ, những dối trá họ đã nghe nói về tôi... qua
báo chí lời tôi có thể tới với ngay cả những người này. Báo chí đơn giản là
phương tiện và tôi dùng mọi phương tiện có thể có để lan toả hương thơm đã xảy
ra cho tôi.
Đặc biệt tôi đã
chọn các nhà báo bởi vì cho dù tôi không nói với họ thì họ vẫn cứ viết về tôi với
đủ mọi loại ngu ngốc, dối trá... tốt hơn cả là họ nên nói với tôi, có một quan
niệm rõ ràng về tôi. Chính bổn phận của họ với độc giả là ở chỗ chân lí được
truyền đạt còn dối trá thì không được lan toả. Tôi kính trọng báo chí vô cùng bởi
vì nó là một trong những phương tiện vĩ đại nhất để bảo vệ cá nhân, tự do bầy tỏ
của người đó, tính cá nhân của người đó, chống lại những quyền lợi được đầu tư
mạnh mẽ.
Tôi một mình chống
lại mọi quyền lợi được đầu tư - họ có quyền lực mênh mông, nhưng nếu phương tiện
báo chí cùng tôi truyền đạt chân lí cho quần chúng - một cá nhân có thể mạnh
hơn chính phủ.
Và tôi đã thấy
điều này xảy ra ở Mĩ. Phương tiện báo chí có uy tín đến mức chính phủ Mĩ không
thể giết tôi được. Họ đã làm đủ mọi cách sắp đặt - tôi sẽ nêu cho các bạn vài
ví dụ...
Trong một nhà
tù họ đã yêu cầu tôi điền vào một mẫu nhưng không được viết tên tôi lên đó.
Viên cảnh sát trưởng yêu cầu tôi viết
David Washington là tên tôi và bảo tôi rằng, "Trong nhà giam ông sẽ được gọi
là David Washington, và ông phải đáp ứng với cái tên này."
Tôi từ chối và
tôi bảo với người đó rằng, "Trước hết, ông cởi áo khoác của ông ra đi.
Trên áo khoác của ông có dấu hiệu nói về Bộ tư pháp và cảm thấy xấu hổ về bản
thân mình rằng ông là người có thẩm quyền cao nhất về công lí ở Mĩ, thế mà yêu
cầu tôi làm điều gì đó tuyệt đối bất hợp pháp. Và lí do là gì? Nó đơn giản là
tôi viết David Washington còn ông đầu độc tôi trong dêm và không ai thậm chí có
khả năng tìm ra nơi tôi đã biến mất. Có lẽ trên
máy bay nữa,
ông đã đưa tên tôi vào là David
Washington. Cho nên David Washington vào tù và ngày mai ông có thể thả anh ta.
Tôi đơn giản biến mất trong thinh không. Lừa tôi hơi bị khó đấy. Tôi sẽ viết
tên tôi - nếu ông muốn về nhà bởi vì đã nửa đêm rồi, bằng không thì tự tay ông
điền vào mẫu đi, viết bất kì cái gì ông muốn. Tôi sẽ kí vào nó.
Ông ta muốn về
nhà. Mệt mỏi... bản thân ông ấy mệt rồi. Ông ấy điền vào mẫu là David
Washington. Chiến lược của tôi là rõ ràng và tôi đã kí tên tôi mà cả thế giới đều
đã biết. Ông ấy nhìn vào chữ kí của tôi và ông ấy nói, "Tôi không hiểu ông
đã viết gì."
Tôi nói,
"Không cần ông hiểu. Đây là chữ kí của tôi. Đây không phải là chữ kí của
David Washington. Bây giờ ông có thể giết tôi. Và nhớ cho, dù ông có giết tôi
hay không, thì đến sáng mọi báo chí và mọi đài truyền hình và mọi đài phát
thanh sẽ phát đi tin này... toàn thể ý niệm về nền dân chủ đơn giản là từ ngữ.
Thực ra, nó là đạo đức giả."
Trong khi vào
tù có một người đàn bà vào cùng tôi, một tù nhân, một đàn bà da đen. Cô ta hỏi
tôi liệu cô ta có thể giúp đỡ cái gì không bởi vì sáng mai cô ta sẽ được thả. Nếu
có bất kì thông điệp nào cho báo chí, cho các phươmg tiện thông tin, những người
đang bao quanh nhà tù, ông có thể đưa cho tôi.
Tôi bảo cô ấy
nghe thật chăm chú cuộc nói chuyện giữa tôi và viên cảnh sát trưởng và bất kì
cái gì xảy bạn báo cho các phương tiện thông tin.
Sáng hôm sau cả
nước Mĩ nóng lòng mong mỏi rằng
đây đơn giản là
một chế độ phát xít giả danh dân chủ.
|
Dường như không
có kính trọng gì với cá nhân. Họ loại tôi ra khỏi nhà tù ngay lập tức bởi vì họ
muốn phá huỷ cái mẫu này.
Trong nhà tù thứ
hai, họ nhốt tôi cùng xà lim với một người bị bệnh AIDS. Và người này sắp chết.
Nhiều nhất là bẩy ngày nữa người này sẽ chết. Trong sáu tháng người này đã ở đó
và không ai ở chung xà lim cả bởi vì bác sĩ đã bảo rằng không được đưa tù nhân
khác vào đây. Bệnh này nguy hiểm và hay lây tới mức bất kì ai sống với người đó
thì nhất định sẽ bị mắc bệnh.
Họ đẩy tôi vào
xà lim đó. Khi họ đi, bản thân người này nói với tôi "Osho, tôi đã thấy thầy
trên ti vi và điều này không là gì ngoài một chiến lược tinh ranh để giết thầy.
Tôi sắp chết vì bệnh AIDS. Xin đừng chạm tới bất kì cái gì trong xà lim. Gõ cửa
cho tới khi các bên tới và buộc họ phải đổi thầy từ chỗ này sang chỗ khác. Và
tôi vẫn cùng với thầy. Tôi sắp chết, nhưng tôi vẫn mang tính con người. Những
người kia, người đã đẩy thầy vào đây, chỉ trông như con người thôi. Ông bác sĩ
đã không cho phép ngay cả kẻ giết người được vào xà lim này. Bản thân ông bác
sĩ không bao giờ vào xà lim này cả. Ông ấy hỏi tôi từ bên ngoài. Thầy chưa phạm
tội gì cả, thầy đã bị bắt mà không có lệnh bắt nào. Thầy đã không được phép tiếp
xúc với luật sư của mình và bây giờ họ đầy thầy vào xà lim không có gì ngoài
cái chết chắc chắn."
Tôi phải gõ cửa
liên tục một giờ. Thế rồi viên cai tù xuất hiện, thế rồi bác sĩ xuất hiện, và
tôi hỏi họ, rằng, "Các ông có biết người này bị bệnh AIDS không? Các ông
có biết rằng trong sáu tháng các ông đã không đẩy ai vào xà lim này không? Thế
thì tại sao các ông đã đẩy tôi vào xà lim này? Và tôi không phải là tội phạm.
Các ông
thậm chí còn
không chứng minh được trước toà án rằng tôi đã phạm tội nào. Các ông là tội phạm
bởi vì các ông đang cố gắng giết một con người mà chưa làm điều gì sai cả."
Họ trở nên sợ
hãi - sợ ai? Sợ phương tiện thông tin. Bởi vì tôi bảo họ, "Khi tôi ra khỏi
tù thì tôi sẽ nói cho các phương tiện thông tin điều đã xảy ra cho tôi. Vị bác
sĩ này không phải là bác sĩ của hiểu biết. Ông ta nên bị trừng phạt và trừng phạt
duy nhất có thể là ông ta nên bị đẩy vào trong xà lim này với người này."
Tôi được cho
sang xà lim khác ngay lập tức và họ cho tôi đi sớm nhất có thể được cứ nghĩ rằng
sẽ không có người của phương tiện thông tin nào ở bên ngoài cả, nhưng nước Mĩ
có phương tiện thông tin rất thức tỉnh, tỉnh táo. Họ có đó hai mươi tư tiếng
quanh bất kì nhà tù nào giam giữ tôi. Họ đi theo xe tù trên trực thăng riêng của
mình. Người ta không thể nào xoay xở che giấu tôi ở chỗ nào đó nơi phương tiện
thông tin không biết được.
Tôi kính trọng
phương tiện thông tin. Nhưng tôi muốn nói rằng giới báo chí Ấn Độ vẫn còn chưa
có phẩm chất lớn lao đó. Nó mới ở hạng ba.
Không hỏi gì
tôi họ cứ đi nói những điều tôi chưa bao giờ nói. Đây là lí do tại sao tôi cho
các cuộc phỏng vấn này.
Hỏi: Tôi có một
câu hỏi phụ cho điều này nếu tôi có thể được hỏi, trước khi tôi tiếp tục sang
câu hỏi mới. Thầy đã nói về cách thức rất quan trọng là có phương tiện
truyền thông tự
do và bạo dạn và về cách thầy trả lời cho mọi câu hỏi này sao cho các nhà báo Ấn
Độ có thể viết về nó để nó có thể đi tới người khác. Tôi đã đệ trình một danh
sách các câu hỏi: những câu hỏi quan trọng theo ý kiến của chúng tôi, mà sẽ rất
hay nếu thầy trả lời chúng bởi vì nó sẽ xoá đi nhiều hiểu lầm. Nhưng tôi thấy rằng
những câu hỏi này đã bị cắt bỏ khỏi bảng hỏi ban đầu của tôi. Thậm chí tôi đã
được yêu cầu không hỏi thầy những câu hỏi này.
Đáp: Những câu
hỏi đó là rác rưởi. Tôi đơn giản không muốn gọi các câu hỏi của bạn trước mọi
người là ‘rác rưởi’. Đó là lí do tại sao tôi đã cắt bỏ chúng. Nhưng nếu bạn vẫn
quan tâm tới rác rưởi bạn có thể hỏi. Nhưng thế thì được chuẩn bị đi.
Tôi đã chọn ra
những câu hỏi hay nhất mà bạn đã hỏi
- bởi vì toàn
thể nỗ lực của tôi là ở chỗ bạn nên thông báo cho mọi người về những điều cơ bản.
Cách tiếp cận nền tảng của tôi về cuộc sống, về tôn giáo, về triết lí, về tâm
trí mọi người và cách nó có thể được biến đổi. Những câu hỏi đó mà tôi đã trả lời
là xuất phát từ từ bi với bạn. Tôi đã không muốn xúc phạm một quí bà, nhưng nếu
bạn không phải là quí bà, bạn có thể hỏi. Nhưng nhớ cho, thế thì tôi sẽ không
phải là một quí ông.
Tôi e rằng tôi
là một nhà báo trước hết rồi mới là quí bà sau cho nên về những câu hỏi này,
tôi sẽ phải hỏi thầy ít nhất một câu. Một trong những câu hỏi mà thầy đã cắt bỏ
là, khi được hỏi, nhiều phần mang mối quan tâm thành thật tới sự lành mạnh của
thầy hơn bất kì cái gì khác. Đây
là câu hỏi liên
quan đến sự kiện là nhiều người trong vùng này hoàn toàn tức giận với điều họ
coi là lẫn lộn và chấn động. Họ thấy rằng con cái họ sẽ không đúng, tạm nói vậy,
chúng sẽ bị ảnh hưởng không đúng. Một thời gian trước đây nào đó chúng tôi cũng
đã mang bài báo viết rất hay của một đệ tử của thầy về cách cô ấy cảm nhận về sự
trở lại của thầy. Nhưng nhiều phản hồi mà chúng tôi đã nhận được lại rất bạo
hành. Chúng cực kì bạo hành, tới điểm mà chúng tôi đã phải vứt đi mọi thứ về
nó. Bây giờ nếu có một dòng chảy ngầm như vậy chống lại thầy, thầy không lo
nghĩ sao?
Có những người
không hiểu tôi. Và đây là những người không muốn con cái họ trưởng thành. Đây
là những người không muốn giúp đất nước này đi vào trong thời hiện đại. Đây là những
chướng ngại trong tiến hoá của nước này.
Họ nên tới đây
cùng với con cái họ. Họ nên hỏi những câu hỏi liên quan tới sự trưởng thành của
con cái họ, việc giáo dục con cái, đạo đức của con cái họ. Những câu trả lời họ
không thể đưa ra được, tôi sẵn sàng đưa ra. Đó là điều làm cho họ tức giận.
Tôi nói không
có Thượng đế. Bây giờ bắt giữ những người tức giận lại. Để cho họ chứng minh rằng
có Thượng đế đi. Nếu họ không thể chứng minh được thế thì đơn giản chân thành
chấp nhận rằng Thượng đế của chúng ta chỉ là niềm tin, không phải là kinh nghiệm.
Đừng cho con bạn niềm tin. Những niềm tin đó đã giết chết đất nước này trong
hàng thế kỉ. Đất nước này đã sống gần mười nghìn năm của một quá khứ rất văn
minh. Vậy mà nó vẫn đói,
vậy mà nó không
có thái độ khoa học với cuộc sống. Không có cách tiếp cận công nghệ, điều có thể
biến đổi cái nghèo nàn. Và lí do là ở chỗ mọi đứa trẻ đều được nuôi dưỡng bằng
niềm tin trong khi khoa học phụ thuộc vào hoài nghi.
Tôi dạy hoài
nghi... và chừng nào bạn còn chưa có dũng cảm để hoài nghi, bạn sẽ không bao giờ
biết được chân lí. Chân lí của bạn bao giờ cũng được vay mượn và chân lí vay mượn
không phải là chân lí.
Những người tức
giận chứng tỏ qua tức giận của họ rằng họ sai. Tôi không tức giận, tôi không tức
giận rằng đại đa số mọi người sẽ phá huỷ việc thiền của các sannyasins của tôi.
Họ là đại dương
bao la... còn các sannyasins của tôi chỉ giống như giọt nước. Giọt nước không sợ
đại dương còn đại dương nổi giận về giọt nước. Điều đó phải là quan trọng.
Niềm tin của họ
là trống rỗng không có nội dung nào. Bằng không họ nên hạnh phúc là tôi đang ở
đây chứ. Họ nên mang con cái họ tới. Họ nên giúp con cái họ hỏi những câu hỏi
mà họ không thể trả lời được.
Đạo đức sợ
thông minh không phải là đạo đức. Nó là thứ vô đạo nhất trên thế giới.
Tôn giáo sợ bị
hỏi rõ ràng biểu lộ rằng nó biết sâu bên dưới không có nền móng cho ngôi đền của
nó.
Và điều này
không chỉ là câu hỏi của những người ở đây. Đây là câu hỏi của mọi người khắp
thế giới.
Socrates bị người
Hi Lạp kết án. Việc nở hoa vĩ đại nhất của riêng họ, thiên tài của riêng họ.
Người Hi Lạp chưa bao giờ có thể đạt tới cao hơn Socrates - về thông minh - vậy
mà họ đã kết án ông ấy. Và lí do: họ sợ rằng ảnh hưởng của ông ấy có thể làm biến
chất con cái họ.
Ảnh hưởng của
Socrates có thể làm biến chất con cái họ thật. Cái ngu đần của họ không thể làm
biến chất con cái họ nhưng thực sự điều họ gọi là biến chất là Socrates có thể
phơi bầy họ ra và đó cũng là chức năng của tôi nữa.
Tôi có thể phơi
bầy mọi dối trá mà bạn đã từng nói cho con cái bạn. Đó là nỗi sợ của bạn. Bạn sợ
chân lí: và bạn gọi chân lí đó có thể làm biến chất. Vâng, chân lí có thể làm
biến chất dối trá.
Tôi đem thuốc tới
và bạn bị ốm. Thuốc có thể phá huỷ ốm bệnh của bạn. Cho nên bất kì ai tức giận
đều được mời. Hoặc tôi sẽ làm cho người đó tức giận hoàn toàn và người đó sẽ là
một sannyasin, hoặc tôi sẵn sàng bị tức giận hoàn toàn và là một tín đồ của người
đó.
Đây là cách con
người nên cư xử với nhau. Đây là cách thông minh yêu cầu rằng mọi người nên
tương tác. Tôi không nói rằng "Đồng ý với tôi đi" - tôi đang mời bạn.
Cứ tới với mọi bất đồng của bạn, nhưng không hiểu tôi, không nghe tôi, nếu mọi
người tức giận, điều đó đơn giản bầy tỏ cái yếu của họ, trì trệ của họ.
Tôi bỏ qua những
câu hỏi đơn giản đó chỉ vì tôi không muốn gọi bất kì ai là chậm phát triển. Tôi
không muốn gọi bất kì ai là ngu đần. Nhưng câu hỏi của bạn không thể trả lời được
chừng nào tôi chưa nói chân lí. Chỉ những người chậm phát triển trí tuệ mới tức
giận. Người thông minh không bao giờ tức giận cả. Thực ra, người thông minh bao
|
giờ cũng tìm ai
đó có thể làm cho họ tức giận, bởi vì đấy sẽ là bắt đầu của một cuộc hành
trình. Việc tìm kiếm mới, theo chiều hướng mới.
Chỉ người chậm
phát triển mới không muốn nghe cái gì vượt ra ngoài tâm trí họ. Họ hoàn toàn được
thoả mãn như con trâu vậy, nhai cùng thứ cỏ cả đời. Chớ tức giận con trâu nhé.
Nhưng toàn thể
tiến triển của con người phụ thuộc vào vài người có đủ dũng cảm để làm chúng ta
nổi giận, người đã phá huỷ các niềm tin cũ của chúng ta, người đã chọc thủng
các đạo đức cũ của chúng ta, người đã cho chúng ta viễn kiến về thế giới mới, về
tương lai mới, người đã đưa chúng ta ra khỏi quá khứ và sự tù túng của nó để đi
vào tự do của tương lai.
Hỏi: Xin cám ơn
thầy về việc trả lời cho câu hỏi đó. Thầy làm gì, thầy thấy trước cái gì về
tương lai của phong trào sannyasin của thầy? Thầy có thấy nó có tiền đồ không,
kể cả khi thầy không có ở đây?
Đáp: Phong trào
sannyasin không phải là của tôi. Nó không phải là của bạn. Nó đã ở đây khi tôi
không ở đây. Nó sẽ ở đây khi tôi sẽ không ở đây nữa.
Phong trào
sannyasin đơn giản nghĩa là phong trào của những người tìm kiếm chân lí. Họ bao
giờ cũng ở đây.
Tất nhiên, họ
bao giờ cũng bị đám đông dốt nát hành hạ: bị giết chết, bị sát hại, bị đóng
đinh hay bị tôn thờ.
Nhớ lấy: Bạn bị
đóng đinh hay bị tôn thờ là như nhau. Cả hai đều là cách để gạt bỏ những người
đó. Một đằng là đóng đinh, đằng kia là tôn thờ. Tôn thờ có văn hoá hơn. Chúng
tôi nói bạn là hoá thân của Thượng đế, chúng tôi sẽ tôn thờ bạn. Nhưng chúng
tôi sẽ không làm điều bạn nói. Làm sao chúng tôi có thể làm được? Chúng tôi là
những người bình thường. Bạn là người phi thường - hoặc bạn là nhà tiên tri do
Thượng đế phái xuống, hay là một sứ giả, hay đứa con duy nhất của Thượng đế,
hay bạn là hoá thân của Thượng đế - bạn có thể làm phép màu. Chúng ta đã tạo ra
đủ mọi loại phép mầu, chỉ với một lí do. Để tạo ra khoảng cách giữa chúng ta và
những người đã tìm kiếm chân lí và những người cuối cùng đã tìm ra chân lí.
Chúng ta không sẵn sàng đi cùng họ. Chỉ có hai cách: hoặc giết chết họ, phá huỷ
họ, để chúng ta có thể quên họ đi và tha thứ họ.
Họ là phần tử
gây rối, mối phiền phức. Chúng ta đang ngủ và có những giấc mơ đẹp thế và rồi một
Phật Gautam tới và bắt đầu lay bạn dậy và nói, "Dậy đi!" Một cách tự
nhiên bạn đâm cáu.
Bao giờ cũng có
một dòng người tìm kiếm chân lí... tôi gọi nó là sannyas. Nó là vĩnh hằng. Nó
là sanatan. Nó không liên quan gì tới tôi cả.
Hàng triệu người
đã đóng góp cho nó. Tôi cũng đã đóng góp phần của mình. Nó sẽ cứ ngày một trở
nên phong phú hơn. Khi tôi ra đi sẽ càng ngày càng nhiều người tới và làm cho
nó phong phú hơn. Tính chất sannyas cũ là nghiêm chỉnh. Tôi đã đóng góp cho nó
cảm giác khôi hài. Tính chất sannyas cũ buồn bã. Tôi đã đóng góp cho nó việc ca
hát, nhảy múa, cười đùa... Tôi đã làm cho nó nhân bản hơn.
Tính chất
sannyas cũ bằng cách nào đó là phủ định cuộc sống. Tôi đã làm cho nó thành khẳng
định cuộc sống. Nhưng nó vẫn là cùng tính chất sannyas đó. Nó vẫn là cùng cuộc
tìm kiếm đó. Tôi đã làm cho nó phong phú hơn. Tôi đã làm cho nó tiếp đất vào thế
giới này bởi vì toàn thể giáo huấn của tôi là 'sống trong thế giới, nhưng không
thuộc vào thế giới.'
Không có nhu cầu
từ bỏ thế giới này. Chỉ những kẻ hèn nhát mới từ bỏ nó. Sống trong thế giới,
kinh nghiệm nó. Nó là trường học. Bạn không thể trưởng thành trên Himalayas được.
Bạn chỉ có thể trưởng thành trong thế giới.
Từng bước đều
là một kì kiểm tra. Từng bước bạn đều trải qua kiểm tra. Cuộc sống là một cơ hội.
Tôi rồi cũng sẽ
qua đi. Điều đó không có nghĩa là phong trào sannyas sẽ qua đi. Nó không thuộc
vào ai cả.
Cũng như khoa học
không thuộc vào Albert Einstein. Tại sao tìm kiếm chân lí phải thuộc về ai đó?
Thuộc vào Phật Gautam? Thuộc vào J. Krishnamurti? Hay vào tôi? Hay vào bạn?
Cũng như khoa học
cứ trưởng thành và mọi thiên tài khoa học cứ đóng góp cho nó và sông Hằng cứ trở
nên ngày một lớn và rộng mãi - thành đại dương; theo cùng cách đó thế giới bên
trong cần khoa học. Thế giới khách quan có một khoa học. Thế giới bên trong cần
một khoa học và tôi gọi tính chất sannyas là khoa học của thế giới bên trong.
Nó đã trưởng thành nhưng bởi vì nó đi ngược lại sự gắn bó của nhân loại, dốt
nát, mê tín, cái gọi là tôn giáo, nhà thờ, tu sĩ, giáo hoàng,
shankaracharyas... Đây là
những kẻ thù của
việc tìm kiếm bên trong bởi vì tìm kiếm bên trong không cần tới tổ chức.
Phong trào
sannyas không phải là một tổ chức: đó là lí do tại sao tôi gọi nó là 'phong
trào'. Nó mang tính cá nhân. Mọi người tham dự vào. Tôi đã bắt đầu một mình và
thế rồi mọi người bắt đầu tới và tham gia cùng tôi và dần dần, dần dần đoàn người
cứ trở nên ngày một lớn hơn. Nhưng nó không phải là một tổ chức. Tôi không là
người lãnh đạo ai cả. Không ai phải theo tôi. Tôi biết ơn là các bạn đã theo
tôi để chia sẻ phúc lạc của tôi, tình yêu của tôi, cực lạc của tôi. Tôi biết ơn
các bạn. Không ai là tín đồ của tôi cả, không ai là thấp hơn. Không có cấp bậc.
Nó không phải là tôn giáo. Nó mang tính tôn giáo thuần khiết. Chính điều tinh
tuý. Không phải là hoa, mà chỉ là hương thơm. Bạn không thể bắt giữ nó được.
Bạn có thể có
kinh nghiệm về nó, bạn có thể được bao quanh bởi hương thơm, nhưng bạn không thể
bắt giữ nó được.
Các tôn giáo giống
như hoa khô bạn có thể tìm thấy trong Kinh Thánh, trong Gita... Khi chúng được
đặt vào trong Kinh Thánh chúng còn sống, chúng còn hương thơm, nhưng bây giờ nó
chỉ là cái xác. Mọi sách linh thiêng đều là cái xác, hoa khô và không gì khác.
Chân lí, chân
lí sống, phải được tự thân từng cá nhân khám phá ra. Không ai có thể trao nó
cho bạn được.
Vâng, ai đó đã
đạt tới nó có thể truyền đạt sự khao khát vào bạn, ham muốn vô cùng về nó. Tôi
không thể cho bạn chân lí được, nhưng tôi có thể cho bạn ham muốn về nó.
Tôi không thể
cho bạn chân lí được, nhưng tôi có thể chỉ cho bạn trăng... xin đừng bị gắn bó
với ngón tay của tôi đang chỉ lên trăng. Ngón tay này sẽ biến mất. Trăng sẽ vẫn
còn và việc tìm kiếm sẽ tiếp tục.
Chừng nào còn một
người trên trái đất hoa của tính chất sannyas sẽ vẫn nở.
Hỏi: Nhưng có
cái gì đó thật đặc biệt về thầy mà gắn biết bao nhiêu sannyasin với thầy. Nó là
gì vậy? Thầy sẽ mô tả nó như thế nào?
Đáp: Có nhiều
điều - không chỉ một. Tại sao các sannyasin yêu mến tôi nhiều thế.
Trước hết, tôi
là người duy nhất trong toàn thể lịch sử trao cho bạn tính cá nhân của mình.
Cái gọi là các guru đã làm chính điều đối lập: họ lấy đi tính cá nhân của bạn.
Toàn thể nỗ lực của họ là ở chỗ bạn phải buông xuôi theo họ. Chức năng của bạn
chỉ là chạm vào chân họ và nhận ân huệ của họ.
Nỗ lực của tôi
là hoàn toàn khác. Bạn không thể nhận được bất kì ân huệ nào bằng việc chạm
chân của bất kì ai khác. Ngược lại, bạn đang làm người đó thêm bản ngã và ốm yếu.
Bản ngã là khối
u của linh hồn người đó. Đừng làm cho bất kì ai thành ốm yếu. Từ bi đi. Đừng
bao giờ chạm vào chân bất kì ai.
Tôi cho bạn sự
tự kính trọng mình, điều chưa ai đã từng trao cho trước đây. Tôi đã làm mọi nỗ
lực để làm cho
bạn thành cá
nhân đứng trên đôi chân riêng của mình, không phụ thuộc vào tôi.
Đấy là hiện tượng
lạ bởi vì tôi cho bạn tự do, bạn yêu tôi. Bởi vì tôi làm bạn là chính bản thân
bạn, bạn yêu tôi.
Nỗ lực của tôi
là để lấy đi mọi truyền thống, chính thống, mê tín, khỏi tâm trí bạn để cho bạn
có thể đạt tới trạng thái vô trí... trạng thái tối thượng của im lặng, nơi thậm
chí không một ý nghĩ chuyển động. Thậm chí không một gợn sóng trong cái hồ tâm
thức của bạn.
Và toàn thể điều
đó phải được bạn làm. Tôi không nói rằng "Cứ theo tôi đi. Tôi là đấng cứu
tinh. Tôi sẽ cứu bạn." Tất cả những điều đó đều là chuyện tào lao. Không
ai có thể cứu bạn được, ngoại trừ bản thân bạn. Và độc lập tâm linh là độc lập
duy nhất đáng gọi là độc lập. Mọi sự độc lập khác - chính trị, kinh tế, đều chỉ
là sơ sơ, hời hợt.
Nhưng độc lập
thực và đích thực là ở chỗ bạn không để trưởng thành bên trong của mình phụ thuộc
vào bất kì ai. Những người đã tới với tôi đều đã trở nên ngày càng độc lập hơn.
Ngày càng là bản thân họ hơn. Đó là lí do tại sao họ lại yêu tôi. Tôi không làm
cho họ thành đám đông, tôi làm cho họ thành tuyệt đối cá nhân. Tôi thậm chí
không trao cho họ ý thức hệ để được thực hành... không trao cho họ kỉ luật để
được thực hành, tôi đơn giản chia sẻ kinh nghiệm riêng của tôi. Từ kinh nghiệm
đó họ phải tìm ra kỉ luật riêng của họ.
Đây là một đoàn
người không có thầy và đệ tử, đây là một đoàn người có thầy và các thầy tiềm
năng.
Hỏi: Xin cám ơn
thầy. Xin thêm một câu hỏi nữa. Thầy đã nói trong cuộc phỏng vấn trước rằng đây
không phải là chỗ nghỉ cuối cùng của thầy... rằng có lẽ thầy sẽ đi đâu đó khác.
Thầy có nghĩ ít nhiều về nơi thầy lập kế hoạch tới không? Bất kì chỗ đặc biệt
nào... không phải Pune? Tôi nghĩ chỗ đó sẽ hết sức hạn chế... liệu Pune có bị bỏ
đi không?
Đáp: Không, đạo
tràng Pune sẽ tiếp tục. Tôi không định tới Pune. Tôi sẽ ở Bombay... bây giờ tôi
phải làm cho Bombay nổi giận. Tôi đã làm cho Pune nổi giận đủ rồi.
Và thế rồi có
nhiều chỗ khác còn bị bỏ lại và nó còn không đúng, họ cần bị chọc giận.
Cho nên tôi sẽ
đi tới những chỗ mới, chọc giận mọi người. Khi họ đủ giận rồi thì tôi sẽ đi tới
nơi khác. Cuộc đời còn lại của tôi sẽ là kẻ chọc giận lang thang.
Mỗi ngày tôi chọn
ngồi thật yên
Nhìn rõ quê
hương ngồi nghĩ lại mình
Tôi chợt biết rằng
vì sao tôi sống
Vì đất nước cần
một trái tim.
Trả lời Báo cáo
admin
1295
Bài viết
2
Bạn bè
8201
Điểm
Administrator
Rank: 9Rank:
9Rank: 9
PM
14#
Đăng lúc
7-6-2014 10:42:14 |Chỉ xem của tác giả
Chương #16
Osho: Vậy nên
tôi nên đề cập tới Shree Pritish, điều đó sẽ tốt hơn.
VEDANT: Osho
ơi, trong khung cảnh cuộc tổng tuyển cử sắp tới, biên tập viên của phần minh hoạ
theo tuần, ông Pritish Nandy đã yêu cầu về quan điểm của thầy trên nhiều vấn đề
mà Ấn Độ phải đương đầu hôm nay. Câu hỏi thứ nhất: Quan điểm của thầy về chính
sách giáo dục của Ấn Độ là gì?
Osho: Vedant, hệ
thống giáo dục của Ấn Độ do đế quốc Anh tạo ra để sản sinh ra nhiều thư kí hơn,
nhiều người phục vụ hơn. Cho nên nước Anh vẫn còn tách rời, và ở giữa hệ thống
giáo dục này đã tạo ra bức tường chống lại quần chúng Ấn Độ. Cho nên điều đầu
tiên là ở chỗ hệ thống giáo dục đó xem như một toàn thể không nên tạo ra các
thư kí và người chủ. Mục đích của nó nên là tạo ra các hoạ sĩ, nhà thơ, nhà
điêu khắc. Tôi không nói
rằng toàn thể hệ
thống này nên bị vứt đi, bởi vì vài thư kí sẽ được cần tới.
Chúng ta phải lựa
ra cái gì tạo nên thái độ "đầy tớ". Đấy là việc vâng lời. Bạn càng
vâng lời, càng nô lệ hơn. Toàn thể hệ thống đã được tạo ra để sản sinh ra nhiều
nô lệ hơn, đó là nhu cầu của đế quốc Anh. Chúng ta phải thay đổi toàn thể chiều
hướng từ việc tạo ra nô lệ sang việc tạo ra các cá nhân, tự do và lòng tự hào.
Điều thứ hai...
Một nửa thời gian đào tạo nên dành cho tay nghề, bởi vì lịch sử không tác dụng
gì cho cuộc sống của bạn, địa lí cũng không tác dụng. Những môn này nên là môn
tuỳ chọn. Chúng ta nên tạo ra nhiều nghệ nhân hơn, nhiều thợ mộc hơn, nhiều người
làm vườn hơn. Nói tóm lại, chúng ta sẽ giữ cái cần để là con người độc lập, và
việc vâng lời nên hoàn toàn bị xoá sạch. Ngay từ ban đầu đứa trẻ nên được hỗ trợ
cho tính cá nhân của nó và lòng tự hào của nó là một con người, chính là tâm thức
lớn lao nhất mà tiến hoá đã đem lại cho chúng ta.
Điều này sẽ giảm
bớt vấn đề thất nghiệp. Thực ra không ai muốn được làm việc trong một hệ thống
mà người đó là không cần thiết. Người đó ở bên trong bao giờ cũng bất an. Người
nông dân, người làm vườn, người thợ mộc có bản thể nguyên thuỷ riêng của họ
không bị can nhiễu bởi chính phủ hay tôn giáo hay các hệ thống tư tưởng cổ lỗ
và mục ruỗng nào.
Và biết bao
nhiêu thời gian đã trôi qua từ khi tự do tới Ấn Độ, nhưng nó là tự do rất nghèo
nàn. Nó đã không đem lại ánh sáng và ngọn lửa của tự do cho từng cá nhân. Cá
nhân quan trọng hơn xã hội. Chúng ta không thể hi
sinh cá nhân
cho việc phục vụ xã hội. Điều đó sẽ đem lại bầu không khí hoàn toàn mới.
Nhưng hệ thống
giáo dục của chúng ta dựa trên sự vâng lời. Họ có thể trở thành lính, họ có thể
trở thành cảnh sát, họ có thể trở thành thư kí, họ có thể trở thành một phần của
bất kì hệ thống nào mà họ chỉ là con số.
Khi người lính
chết, trên bảng của trại lính không công bố ai đã chết, số chín đã chết. Điều
đó không làm tổn thương chúng ta. Nhưng nếu tên được viết ra... Bởi vì số chín
không có vợ, không con, không khao khát được độc lập; nó là một thứ chết. Nó chỉ
là một hiện tượng nhân tạo. Nếu con số bị loại bỏ và tên được thay vào, nhiều
lính nữa sẽ nghĩ hai lần khi tham dự vào trận chiến ngu xuẩn này. "Vợ mình
đang đợi, mẹ mình đang già dần. Bố mình cần mình vào thời điểm này. Con mình
đang lớn và mình phải chăm sóc chúng. Và mình làm gì ở đây? Chỉ theo các mệnh lệnh.
Bên trái quay, mình quay trái. Bên phải quay, mình quay phải. Và người ở phía
bên kia cũng làm hệt như vậy. Anh ta đã không làm hại mình, mình không làm hại
anh ta. Chúng ta thậm chí còn chưa quen biết nhau, mà chúng ta lại sẵn sàng giết
lẫn nhau."
Cho nên với việc
thay đổi hệ thống giáo dục, bùng nổ tự do lớn sẽ tới.
Mọi người cần
được cần tới. Đó là khao khát lớn nhất của họ. Nếu họ không được cần tới và bất
kì ai cũng có thể thay thế cho họ, họ chỉ là món hàng. Họ không là người bố, họ
không là người chồng; họ không yêu ai cả.
Cho nên tất cả
những cái đó là không cần phải dạy và phí thời gian, nên là tuỳ chọn. Nếu không
thư viện tồn tại để làm gì? Mọi người nên đi - nếu họ có mối quan tâm tới
|
địa lí và lịch
sử, họ nhìn vào thư viện. Nhưng nhiều điều cơ bản hơn... Và bất kì khi nào bạn
tạo ra cái gì đó, khi bụi hồng của bạn đem tới hoa hồng đẹp, bạn có hạnh phúc
nào đó mà huỷ diệt không thể có được.
Cho nên giáo dục
nên được phân chia ra. Một phần chúng ta chắc chắn cần tới, nhưng điều đó nữa
cũng sẽ không là nô lệ. Nhưng phần lớn nên được làm thành có tính sáng tạo, người
đó không nên phụ thuộc vào bất kì ai.
Học sinh nên được
hỗ trợ trong việc tạo ra công xã, không phải xưởng máy được sở hữu bởi cá nhân.
Công xã sở hữu mọi thứ và công xã cung cấp cho nhu cầu của mọi người. Đây là
khái niệm của tôi về chủ nghĩa xã hội đích thực.
VEDANT: Vì thầy
nhắc tới chủ nghĩa xã hội, tôi có một câu hỏi. Liệu chủ nghĩa xã hội có trụ được
không, và liệu chủ nghĩa xã hội có liên quan tới Ấn Độ không?
Osho: Chỉ chủ
nghĩa xã hội mới liên quan tới Ấn Độ, và nó trụ được. Sau bẩy mươi năm cách mạng
cộng sản ở Nga, bây giờ họ đi tới ý thức rằng họ đã tạo ra nhà tù. Và điều
Gorbachev đang làm là đưa vào chủ nghĩa xã hội, không phải chủ nghĩa cộng sản.
Khác biệt là ở chỗ mọi người nên tận hưởng cuộc sống, yêu cuộc sống, được tự do
đi sang các nước khác - không cần tới thị thực và hộ chiếu. Toàn thể trái đất
này là của chúng ta, không ai là người lạ.
Người giầu nhất,
người ở Nhật Bản, người có hai mươi sáu tỉ đô la... Bạn định làm gì với hai
mươi sáu triệu
đô la này... tỉ
đô la này? Ngay cả nước Mĩ cũng xấu hổ, bởi vì người giầu nhất Mĩ chỉ có bốn tỉ
đô la.
Nhấn mạnh không
nên vào tiền bạc. Nhấn mạnh nên vào mạnh khoẻ, tình yêu, sáng tạo, cảm giác về
giao cảm, phá bỏ mọi phân biệt giữa da trắng và da đen, giữa giầu và nghèo, giữa
người Hindu và người Ki tô giáo.
Chủ nghĩa xã hội
không phải là tôn giáo; nó là cuộc cách mạng trong mọi hình mẫu sống của chúng
ta. Đứa trẻ được sinh ra không mang nhãn rằng nó là người Hindu. Hai mươi mốt năm
nên bị bỏ lại vì bạn quan niệm đứa trẻ bây giờ là người lớn. Nếu để bầu cử bạn
cần ít nhất hai mươi mốt tuổi, làm sao bạn có thể làm cho ai đó thành người
Hindu hay người Mô ha mét giáo hay người Ki tô giáo? Bạn đang khai thác những
người rất hồn nhiên.
Và tôn giáo nên
được bản thân cá nhân tìm kiếm. Và trong một công xã mọi loại người tôn giáo đều
được chấp nhận. Đó là chuyện riêng tư, đó không phải là công việc của bất kì
nhà thờ nào để mà chi phối.
Chủ nghĩa xã hội
cũng sẽ nhìn vào hiện tượng là Ấn Độ, một trong những nước nghèo nhất, có lực
lượng quân sự lớn nhất. Họ chỉ ngồi đấy. Họ có mọi thứ, cái tốt nhất bạn tạo
ra. Những người còn lại nhận thức ăn thừa. Và không có nhu cầu về một quân đội
lớn thế. Và trong một thế giới có vũ khí hạt nhân, nơi nghi ngờ có đó rằng các
tia chết đã được làm hoàn hảo, không bom, chỉ các tia chết mà bạn sẽ không cảm
thấy gì và bạn rơi vào cái chết...
Cho nên mọi cấu
trúc huỷ diệt - quân đội, hải quân hay không quân - nên được đặt vào việc phục
vụ mọi người. Không có nhu cầu. Các thế hệ đi sau sẽ nghĩ rằng con người đã
phát điên - chỉ đánh nhau. Cuộc sống không dành cho việc đánh nhau; nó là để ca
hát và nhảy múa và tận hưởng.
Chủ nghĩa xã hội
là tự do với mọi xiềng xích - tôn giáo, văn hoá. Bất kì cái gì xiềng xích cá nhân
vào sự phụ thuộc, và coi vâng lời là phẩm chất cao nhất, đều là kẻ thù của nhân
loại.
Adam bị đuổi khỏi
thiên đường chỉ bởi vì anh ta đã không vâng lời Thượng đế, và sự việc đơn giản
đó hàm chứa cơ sở của mọi tôn giáo.
Chủ nghĩa xã hội
là việc hoá giải sự huấn luyện, việc tháo gỡ chương trình, và đem lại tiềm năng
tự nhiên của cá nhân. Điều đó đích xác là ý nghĩa của giáo dục. Nó không đặt
tri thức vay mượn và áp đặt vào kí ức; nó là lấy ra mọi tri thức vay mượn để
cho cá nhân có thể thấy tiềm năng riêng của mình. Và không ai có thể hạnh phúc
được chừng nào người đó còn chưa tìm ra tiềm năng của mình và niềm vui lớn lao
nảy sinh trong người đó.
Không cần giết
người như chủ nghĩa cộng sản đã làm. Một triệu người đã bị giết. Và kì lạ... Với
những người này cách mạng đem lại thiên đường. Không có nhu cầu. Chỉ cần loại bỏ
đi nền tảng. Mọi thứ đều mang tính xã hội và không ai có thể mang tính sở hữu.
Tôi chấp nhận
bình đẳng theo nhiều nghĩa khác nhau. Mọi người đã dạy bình đẳng theo cách ngu
xuẩn: rằng mọi người nên bằng nhau. Ai đó cao, và ai đó thấp, cho nên chặt đầu
hay chặt chân. Đây không phải là bình đẳng.
Bình đẳng nghĩa
là cơ hội như nhau để đem tiềm năng của bạn ra đóng góp cho cuộc sống, cho thế
giới, và cho bản thân bạn, vui vẻ. Và khi vũ khí hạt nhân đã đi vào sự tồn tại,
chiến tranh đã trở thành lỗi thời. Nó sẽ là tự tử, tự tử toàn cầu.
Cho nên đây là
lúc phá huỷ đi mọi rào chắn và tuyên bố tình bằng hữu của toàn trái đất. Và
chúng ta tất cả sẽ chia sẻ cơ hội bình đẳng để làm bất kì điều gì chúng ta muốn
làm. Nói tóm lại, chủ nghĩa xã hội là cơ hội bình đẳng - không phải con người
bình đẳng - cơ hội bình đẳng để trưởng thành, để sáng tạo, để yêu, không có tù
túng nào.
Hôn nhân là tù
túng. Hai người có thể yêu và sống cùng nhau, và ngày họ thấy họ không thể sống
cùng nhau nữa, với lòng biết ơn hướng tới nhau vì tất cả những ngày tươi đẹp đã
qua, họ sẽ nói lời tạm biệt. Và con cái trong công xã, không thuộc về người bố
hay người mẹ; chúng sẽ thuộc về công xã. Cho nên đấy không phải là vấn đề.
Chúng sẽ sống trong kí túc xá của công xã. Chúng có thể gặp bố và mẹ chúng vào
ngày nghỉ, hay bố và mẹ chúng có thể gặp chúng.
Mọi sự phức tạp
thế. Con trai tới tiếp xúc với người đàn bà là mẹ nó, con gái bị hấp dẫn về
sinh học đi tới người bố. Và điều này là không thể được. Bố không thể trở thành
chồng của con gái, mẹ không thể trở thành vợ của con trai. Nhưng những ấn tượng
này trong tâm trí... Họ tìm kiếm cả đời, nếu người đàn bà nào đó tương tự - có
thể tương tự một phần với người mẹ - đứa con trai nghĩ mình rơi vào tình yêu.
Anh ta không rơi vào tình yêu; anh ta chỉ rơi vào hình bóng của cái mũi, hay mầu
mắt, hay mái tóc. Nhưng bao lâu điều đó sẽ... Trong vòng vài ngày
nó kết thúc.
Hôn nhân chấm dứt với tuần trăng mật thế rồi chỉ còn là gánh nặng phải đeo đẳng.
Cho nên không cần
cho bất kì ai can thiệp vào tính riêng tư cá nhân. Mãi cho tới giờ điều này đã
là khó khăn bởi vì con cái - phải làm gì với con cái. Nhưng khái niệm của tôi về
công xã là ở chỗ tất cả trẻ con đều đến nhà công xã và tiếp xúc với nhiều cô
giáo, với nhiều thầy giáo, cho nên tiếp xúc của chúng là rộng lớn. Và chỉ những
người này mới có thể yêu được. Họ không rơi vào tình yêu vì mái tóc, và họ
không mang sự ấn định của người bố.
Tôi nói rằng mọi
sự là phức tạp, can nhiễu thế với mọi thứ khác. Hình ảnh người bố phá huỷ người
đàn ông, và hình ảnh người bố tạo ra thượng đế. Và thượng đế là hư cấu. Cho nên
người đó khổ, bao giờ cũng khổ.
Chủ nghĩa xã hội
có thể phá huỷ khổ này. Không có nhu cầu về các thành phố lớn, các toà nhà vươn
cao; chúng đơn giản là những nhà tù. Mọi người nên đi vào những công xã nhỏ nơi
mọi người đều quen với những người khác, và tới gần tự nhiên hơn, tiết kiệm môi
trường sinh thái mà những toà nhà vươn cao này đang phá huỷ. Không có nhu cầu,
bởi vì chúng ta đang tự tử bằng việc phá huỷ môi trường sinh thái.
Khi Ấn Độ trở
nên độc lập nó có ba mươi ba triệu cây. Còn bây giờ nó chỉ có mười một triệu
cây, bởi vì những điều không cần thiết... Và với tiến bộ khoa học mọi sự có thể
lấy bước nhảy lượng tử vô cùng. Chẳng hạn, ti vi có thể được dùng trong mọi trường
phổ thông, cao đẳng, đại học, để dạy học. Và khi bạn thấy thì dễ nhớ hơn là khi
bạn đọc nó. Việc đọc chỉ là từ trên giấy, thấy là
thực tại. Và
nhiều điều hơn có thể được biểu thị cho họ qua ti vi. Ngay bây giờ ti vi đang
giết chết họ.
Ba mươi ba triệu
người ở Mĩ đang trong bệnh viện. Họ không có bệnh gì. Ti vi là bệnh của họ.
Trung bình người Mĩ xem ti vi bảy giờ rưỡi. Và ti vi ở trong tay của các tập
đoàn lớn, cho nên mọi điều họ đều làm - họ tuyên truyền mọi thứ bằng đàn bà đẹp,
và lặp lại liên tục hàng ngày rằng "Bơ này là tốt nhất."
Bây giờ ở Mĩ họ
đã làm hiệp hội khoai tây, bởi vì họ thậm chí không muốn nỗ lực đi xuống bếp, bởi
vì vào lúc đó cái gì đó sẽ bị lỡ trên ti vi. Cho nên họ chỉ điện thoại một số
và nói điều họ cần, và từ khách sạn mọi thứ được đem tới. Họ ăn và xem. Cho nên
những củ khoai tây này có các số để phục vụ họ về bất kì cái gì ngay tại ghế của
họ nơi họ đang làm... Họ nghĩ rằng cái gì đó lớn lao đang xảy ra. Một mặt các
công ti sở hữu ti vi là sai, và mặt khác, chính phủ sở hữu truyền thanh và truyền
hình thậm chí còn sai hơn. Bởi vì chính phủ - dù đảng nào đương quyền - cũng sẽ
áp đặt các ý niệm cho người dân.
Truyền hình nên
trong tay của công xã. Và không có nhu cầu về truyền hình từ sáu giờ sáng cho tới
tận mười hai giờ đêm. Ba giờ là đủ. Và các đại học có thể có phòng truyền hình
riêng của mình để dạy sinh viên. Thực ra, thầy giáo có thể trở thành thao tác
viên. Cách hoạ sĩ vẽ - và bạn có thể thấy Picasso vẽ. Điều tốt nhất có thể được
thấy dường như bạn là đương đại với Phật Gautam.
Điều này sẽ đem
tới cuộc cách mạng lớn, bằng không mọi công ti truyền hình đều đang khai thác mọi
người. Hay trong một nước như Ấn Độ, chính phủ đang nắm giữ
truyền hình,
truyền thanh, mọi thứ. Họ đang tạo ra cảnh nô lệ. (Hết mặt A, Băng 1)
VEDANT: Vai trò
của doordarshan nên là gì đối với truyền hình. Và xin thầy hãy nói đôi điều về
tự do với báo chí?
Osho: Tự do với
mọi phương tiện thông tin - dù đó là truyền hình, truyền thanh hay báo chí -
không nên trong tay những người cai quản chúng để kiếm tiền. Và chúng không nên
trong tay của chính phủ. Và như vậy thì nhiều báo chí là không cần thiết. Và những
báo chí này đang phá huỷ cây cối. Mọi ngày hàng triệu cây cần có để tạo ra báo
chí. Điều đó đơn giản không lành mạnh. Cây phải mất hàng trăm năm để trưởng
thành, còn báo chí trở nên vô dụng trong vài phút.
Cho nên báo chí
nên được giới hạn - không phải tự do của họ - bởi vì họ tất cả đều đưa tin như
nhau. Cho nên mọi nước đều có thể có một số báo hạn chế, và người chủ sẽ không
là cá nhân nào; công xã sẽ là người chủ. Và không rác rưởi nào cứ chất lên tâm
trí mọi người... nên cắt bỏ đi. Chỉ cái gì là bản chất, và mọi người phải biết
- thế là đủ.
Có hàng trăm
phát minh khoa học. Các chính phủ đã cho họ bản quyền và giữ chúng không cho mọi
người biết, bởi vì nhiều nhà tư bản sẽ sợ hãi.
Tôi biết một
nhà khoa học đã làm việc trong hai mươi năm ở Hiroshima. Anh ta tới đây một lần,
và thế rồi anh ta trở thành sannyasin. Và kinh nghiệm của anh ta là ở chỗ với một
lượng nào đó, phóng xạ có thể phá huỷ mọi bệnh tật, và con người có thể vẫn còn
hạnh phúc. Nhưng điều đó sẽ có nghĩa là nó sẽ ảnh hưởng tới những người đang
làm ra thuốc, các bác sĩ đang chữa bệnh. Cho nên do đó (?) Và họ là những người
đóng góp cho các đảng trong bầu cử. Cho nên cuối cùng chính chính phủ đang che
giấu. Và chúng ta không biết cách nhiều phát minh đang nằm trong các cơ quan
chính phủ.
Một nhà khoa học
Nhật Bản, cũng đã từng ở đây, đã làm cho dầu vận hành bốn lần tốt hơn. Nhưng
không ai cho phép người đó. Bới vì nếu dầu chạy bốn lần tốt hơn, thế thì người
chủ xăng dầu, đã trở nên vĩ đại chỉ bởi việc kiểm soát xăng dầu, quyền lực và
uy tín của họ sẽ bị sụt xuống.
Tại Nhật Bản họ
đã phát minh ra đường tầu có thể chạy bốn trăm dặm trong chốc lát. Nước Nhật Bản
không có nhiều đất, nó có thể chỉ có hai ga: ga đầu và ga cuối. Và với tốc độ
đó tầu hoả không cần đường ray, nó nâng lên cao trên một mét và bạn sẽ cảm thấy
giống hệt như bạn trên máy bay. Nhưng đường sắt này, nếu thế giới là một, chỉ
thế mới áp dụng được. Ngay bây giờ, biết bao nhiêu đầu tư của các chính phủ,
hay của các công ti khổng lồ vào đường tầu hoả sẽ bị phá huỷ.
Cho nên công
chúng và mối quan tâm của họ không nằm trong mắt của các chính khách. Họ không
nghĩ tới nhân loại, họ chỉ nghĩ tới quyền lợi của họ - làm sao leo lên cao hơn
nữa và trở nên quyền thế nhiều hơn. Và họ có thể trở thành quyền thế hơn chỉ nếu
người giầu cứ đóng
góp cho họ. Nếu
người giầu bắt đầu tan biến với những phát minh mới, đảng được họ hỗ trợ sẽ mất
quyền lực. Những phức tạp này làm cho toàn thể cuộc sống của con người thành khổ.
Tại Liên Xô từ
ba mươi năm trước đây họ đã tìm ra kĩ thuật chụp ảnh kirlian. Nhưng tiềm năng
bao la của nó đã không được dùng tới - thậm chí không dùng ở Liên Xô - trên qui
mô nhỏ, bởi vì nó có thể cho bạn biết trước sáu tháng loại bệnh tật gì đang
phát triển trong bạn. Bạn có thể không cảm thấy nó. Ảnh chụp chỉ ra được bởi vì
chúng ta chứa điện nào đó, và điện đó tạo ra hào quang. Người mạnh khoẻ có hào
quang lớn hơn, người ốm có hào quang rất nhỏ, hào quang của người sắp chết biến
mất. Cho nên nếu bạn sắp bị bệnh ở phần nào đó của thân thể, nó sẽ mất hào
quang. Điều đó có thể được bạn biết tới khi bệnh đã xảy ra.
Không nước nào
dùng kĩ thuật chụp ảnh kirlian. Các bệnh viện nên dùng nó, nhưng các bác sĩ sợ.
Điều đó nghĩa là không người nào ốm, không người bệnh nào sẽ tới bệnh viện. Có
thời ở Trung Quốc, dưới ảnh hưởng của một con người vĩ đại, Khổng Tử, một ý niệm
kì lạ đã được chấp nhận, và đó là bác sĩ nên được trả công cho mạnh khoẻ, chứ không
phải cho việc chữa trị, mà cho việc phòng ngừa.
Và chính phủ là
vì nhân dân, điều đó không nên chỉ là khẩu hiệu. Chính phủ nên trả tiền cho người
đều đặn hàng tháng đi kiểm tra, và nếu bệnh tật nào sắp xuất hiện trong sáu
tháng nữa, có thể được ngăn ngừa ngay từ giờ. Người này có thể sống toàn thể cuộc
sống của mình mà không bệnh tật gì. Và nếu một người có thể sống một trăm năm
không bệnh tật gì, tính toán của các nhà khoa học là ở chỗ
khả năng đó trở
nên nhiều hơn. Ba trăm năm là rất dễ có khả năng, và người đó sẽ vẫn còn trẻ,
người đó sẽ không trở nên già.
Thậm chí ngày
nay, một phần của Kashmir mà Pakistan đã chiếm, mọi người sống một trăm tuổi, một
trăm hai mươi tuổi, không có vấn đề gì. Người nghèo thôi. Và tại Liên Xô, một
phần ở Caucasus, những người được thấy đang làm việc trên đồng ruộng như thanh
niên, và tuổi của họ là một trăm tám mươi. Nhưng không ai quan tâm tới việc đòi
hỏi về thức ăn, họ ăn gì, loại khí hậu nào họ sống. Và điều đó có thể trở thành
phổ quát. Không cần biết bao nhiêu bệnh viện và bao nhiêu thuốc men. Nhưng những
quyền lợi được đầu tư này của hàng triệu bác sĩ trên khắp thế giới, các đại học
y, sẽ mất đi sự lớn lao của nó.
VEDANT: Cái gì
theo cách nhìn của thầy nên là chính sách tài chính của chính phủ? Xin thầy nói
đôi điều về doanh nghiệp công so với doanh nghiệp tư?
Osho: Tôi sẽ
không ủng hộ cho doanh nghiệp chính phủ, bởi vì điều đó làm cho chính phủ mạnh
hơn mọi người. Và tôi sẽ không hỗ trợ cho doanh nghiệp cá nhân, bởi vì điều đó
tạo ra vài người rất giầu và hàng triệu người rất nghèo.
Gợi ý của tôi
là mọi thứ nên là doanh nghiệp công xã. Họ không thể bóc lột được bởi vì họ sẽ
bóc lột ai? Bản
|
thân họ sao? Và
đó là điều chủ nghĩa xã hội là gì: doanh nghiệp công xã.
Một sự kiện đơn
giản, nhưng cả chính phủ không sẵn lòng để quyền lực bị phi tập trung khỏi
chính phủ liên bang, và dĩ nhiên các cá nhân vốn là chủ sở hữu lớn cũng không
muốn... Đấy là một âm mưu, có lẽ không được biết. Dường như là hàng triệu người
đang chết đói không thành vấn đề gì cả, chỉ mười người đó, những người giầu nhất
là vấn đề thôi. Và họ cho chính phủ nắm nhiều bằng cấp phép hơn và hỗ trợ cho đảng
phái.
Mọi quyền lực đều
nên được phi tập trung. Chính phủ trung ương nên chỉ là người điều phối. Các
bang trong chính phủ nên có quyền thực, chứ không phải chính phủ trung ương.
Nhưng không chính phủ liên bang nào sẽ chín muồi... đồng ý với điều đó, bởi vì
họ mất mọi thứ.
Không ai quan
tâm tới phúc lạc con người, an bình của con người. Mọi người đều quan tâm tới bạn
thu được bao nhiêu tiền. Và thế thì tiền thu được theo cách đúng hay sai không
thành vấn đề. Nếu bạn ủng hộ cho một đảng, người trong đảng, thế thì bạn có thể
cứ thu thập tiền qua các cách thức sai.
Bè đảng mafia
ma tuý có nhiều tiền hơn bất kì ai khác. Mọi chính phủ đều sợ họ, cho nên họ bắt
người nghèo, người đã trở nên nghiện ma tuý. Nhưng đấy là nhóm rộng lớn trên thế
giới. Họ vẫn còn có danh tiếng ở chỗ cao. Họ không bị quở trách, bởi vì nếu bạn
trách họ, sự ủng họ của họ cho chính phủ sẽ dừng lại.
Cho nên vấn đề
không chỉ phức tạp mà rất phức tạp. Chính phủ bắt giữ người nghiện và buộc họ
vào tù, còn những người là thủ phạm thực sự được kính trọng kể từ
tổng thống và
thủ tướng. Cho nên họ lấy tiền của bọn ấy và họ nói về tiêu diệt tham nhũng. Nếu
tham nhũng bị tiêu diệt, nhiều cái gọi là nhà lãnh đạo vĩ đại sẽ ngã chết. Và
đây là những nhà lãnh đạo liên tục nói chống lại tham nhũng, nhưng họ sống trên
tham nhũng. Tiền họ thu được là tiền đen.
Tôi không phải
là chính khách, đó là lí do tại sao tôi có thể thấy rõ ràng toàn thể hình mẫu.
Và rất khó thay đổi hình mẫu này, hình mẫu là bao la thế. Sẽ là phép màu nếu mọi
người có thể bắt đầu thấy rằng họ đang tự phá huỷ chính mình. Nhưng họ sẽ phải
thấy, bằng không, như nhiều hành tinh, hàng triệu ngôi sao không có sự sống
nào, trái đất này cũng sẽ trở nên chết. Nó đang chết.
Nepal đã bán rừng
của nó trong ba mươi năm nay cho Liên Xô. Bất kì cái gì họ muốn trong thời gian
ba mươi năm qua họ có thể chặt đi. Và điều đó tạo ra lụt lội ở Bangladesh.
Bangladesh đã nghèo rồi. Lần này lụt lội lớn đến mức bẩy mươi phần trăm
Bangladesh đầy nước, hàng nghìn người chết, hàng nghìn ngôi nhà biến mất. Và bạn
không thể trách Nepal được, bởi vì họ có lẽ là nước nghèo nhất trên thế giới,
và họ không có gì để bán ngoại trừ cây. Nếu họ không bán cây, họ không thể còn
sống được.
Cho nên đề nghị
của tôi là, trừ phi chính phủ thế giới có đó, và các chính phủ quốc gia trở
thành thành viên duy nhất của chính phủ thế giới... tổng thống của mọi nước trở
thành thành viên của chính phủ thế giới, và suy nghĩ không chỉ dưới dạng khu vực
giới hạn của riêng mình, mà về tổng thể phức tạp, không vấn đề nào có thể được
giải quyết.
|
VEDANT: Quan điểm
thầy là gì đối với tham nhũng, bởi vì mọi người đang có tranh luận về mua súng
nhẹ bắn máy bay trong đó người trung gian lấy đi nhiều tiền. Cho nên câu hỏi
là, có nên có người trung gian trong mua sắm quốc phòng không? Và chính sách
ngoại giao của Ấn Độ nên thế nào?
Osho: Nhìn vào
toàn thể phức hợp, tham nhũng không thể nào chấm dứt được dù có người trung
gian hay không. Nếu thế giới là một, chiến tranh trở thành không thể được. Bạn
sẽ định đánh ai? Và không có nhu cầu về bộ quốc phòng, mua bán qua người trung
gian các vũ khí hay bất kì cái gì. Giải pháp duy nhất là chính phủ thế giới.
Tham nhũng sẽ biến mất, bởi vì chính phủ thế giới sẽ nhìn vào toàn thể khu vực
này.
Nếu mọi người
được trả tiền chỉ để tồn tại, họ thậm chí không thể cười được, thế thì họ không
thể bị dừng việc nhận hối lộ.
Một thái độ
nhân bản hơn sẽ là ở chỗ những người đang nhận hối lộ, họ nên được sử dụng,
không bị kết án. Nhưng các chính phủ cứ nói về tiêu diệt tham nhũng, và bản
thân họ được những người tham nhũng hỗ trợ. Cho nên họ không thể làm được. Cứ hứa
hẹn và hứa hẹn... Và không lời hứa nào được hoàn thành cả.
Cho nên tôi
không tin vào chủ nghĩa quốc gia, và tôi không tin vào tôn giáo nào. Tôi tin
vào cá nhân và hạnh phúc của người đó.
Có sáu mươi (?)
triệu người Cơ đốc giáo. Và thông thường một người leo tới vị trí cao nhất là
giáo hoàng,
đường nối trực
tiếp với Thượng đế... Đó là một quốc gia bao la - sáu mươi triệu người. Và mọi
nhà thờ đều phải góp tiền cho Vatican. Những người đem tiền tới Vatican bắt đầu
nổi lên. Họ trở thành, từ các linh mục thành giám mục; giám mục trở nên có địa
vị cao hơn... hệ thống cấp bậc này. Cho nên con người đến lúc người đó đạt tới
giáo hoàng... trong một nghìn tám trăm năm đó giáo hoàng đã không tồn tại quá
hai năm; ông ta chết. Vào lúc ông ta đạt tới tám mươi thì ông ta đã...
Bây giờ thời
nay điều đó đã trở thành khó khăn. Giáo hoàng là người Polack và ông ta đã quên
chết. Và ông ta được bầu ra từ các tổng giám mục, cho nên ông ta đã thay đổi
hàng nghìn giám mục. Ông ta đã đặt người của mình vào. Và bây giờ giáo hoàng
cũng trở thành vấn đề như tổng thống hay thủ tướng. Nhưng ông ta đang chuẩn bị
rằng nếu bất kì xung đột nào nảy sinh, giám mục của ông ta là đa số, và mệnh lệnh
của ông ta không phải là của ông ta, nó tới trực tiếp từ Thượng đế.
Tham nhũng sẽ
tiếp tục nếu có quá nhiều hệ thống cấp bậc và quá nhiều nghèo nàn. Và không ai
có thể trách họ được. Tôi chỉ có từ bi với họ. Một người muốn con gái mình được
lấy chồng, người đó phải bán đất hay nhà của mình để làm của hồi môn. Và người
chấp nhận nó, bạn không thể lên án người ấy được, bởi vì người đó đã bán đất của
mình, người đó đã làm việc vất vả cho con trai mình lớn lên và có giáo dục.
Cho nên nó được
gắn lẫn nhau đến mức bạn không thể giải quyết một vấn đề một cách tách biệt. Mọi
vấn đề đều phải tính tới như một liên mạng lưới, và chỉ một chính phủ thế giới
mới có thể thay đổi nó được. Một khi chính phủ thế giới có đó, không quân đội
nào được cần, không
hải quân nào được
cần, không không quân nào được cần với mục đích đánh nhau. Họ tất cả trở thành
sử dụng được. Và tất cả năng lượng này mà bị phí hoài trong quân đội và quân dụng...
Ngay cả nước nghèo nhất cũng phí hoài tiền bạc của họ - bẩy mươi phần trăm lợi
tức của họ - vào quân đội. Họ có thể không có bánh mì, nhưng họ muốn có bom
nguyên tử và nhà máy nguyên tử.
Bản thân Ấn Độ
cũng đang tăng nhanh về dân số. Chính phủ không thể áp đặt việc kiểm soát sinh
đẻ và che giấu bộ mặt của mình. Nhân danh dân chủ, làm sao bạn có thể áp đặt được?
Khi đất nước
này còn bốn mươi năm nữa thì độc lập, nó mới chỉ có năm mươi triệu người. Còn
bây giờ nó lên gần tới một tỉ - gần gấp đôi mỗi chục năm. Và lần đầu tiên trong
mười năm Ấn Độ sẽ là nước đông dân nhất. Mãi cho tới nay Trung Quốc vẫn giữ vị
trí đó.
Nhưng bạn không
thể hỗ trợ cho những người này được. Trái đất nghèo. Bạn đã khai thác trái đất
trong hàng nghìn năm rồi, mà bạn lại không nuôi dưỡng nó, bạn đã không đưa chất
dinh dưỡng vào đất - phân bón, hoá chất. Và mọi tài nguyên đều có giới hạn. Viễn
kiến của tôi không là chủ nghĩa quốc gia.
Và tôi ghét độc
tài, dù che giấu dưới bất kì cái tên nào. Đôi khi nó là "tình trạng khẩn cấp",
và tôi không thể thấy sự khẩn cấp nào có đó. Đôi khi... Bây giờ nó là phòng thủ
quốc gia. Nhưng ai phòng thủ...? Và điều này tạo ra vấn đề - bất kì cái gì đi
ngược lại hiến pháp riêng của bạn. Trong hiến pháp bạn rất đẹp và tươi như hoa.
Nhưng trong thực hành, nếu bạn muốn quyền lực chuyên chế, bạn có thể ra một đạo
luật nghị viện, một đạo luật
phòng thủ mà
không ở dưới luật của đất nước. Con người có thể bị buộc vào tù. Người đó không
thể kháng án, và người đó thậm chí không được giải thích tại sao bạn bị bắt.
Các quốc gia
nên biến mất. Với chúng gần chín mươi phần trăm vấn đề sẽ biến mất. Và mười phần
trăm có thể được thu xếp cho biến mất đi, chúng sẽ không lớn thế.
Nhân loại có thể
sống tươi đẹp như chim sống. Không chim nào giầu và không chim nào nghèo. Ngay
cả chim cũng có xã hội phi giai cấp, và con người không thể có được điều đó. Điều
này đơn giản là ngu xuẩn. (Hết mặt B, băng 1)
VEDANT: Tôi có
mười một câu hỏi, tôi đã hỏi bẩy câu rồi. Thế được chứ? Tôi sẽ tiếp tục cho câu
cuối...?
Osho: Bạn cứ tiếp
tục đi.
VEDANT: Có vấn
đề này của chủ nghĩa thế tục, và có tranh luận lớn đang diễn ra ngay hiện nay
liên quan tới điều họ gọi là "Ram general Bumi và The Babri Masjid tại
Ayodhya." Cả hai công xã này, người Hindu và người Hồi giáo, đều đòi chỗ
đó. Vấn đề này có thể được làm lắng dịu như thế nào?
Osho: Không có
vấn đề về...
Đây là các
chính khách đằng sau các vấn đề này. Bằng không thì cả hai có thể tôn thờ chỗ
đó, cả hai có thể làm nó thành linh thiêng. Nó trở thành linh thiêng gấp đôi
cho người Hindu và cho người Mô ha mét giáo. Vấn đề là gì?
Israel là đất
thiêng cho người Ki tô giáo bởi vì Jesus được sinh ra ở đó, bị đóng đinh ở đó.
Nó là đất thiêng cho người Do Thái bởi vì Moses đã thành lập nước. Nó là linh
thiêng cho người Mô ha mét giáo bởi vì khi Mohammed lên cõi trời, cưỡi trên con
ngựa của mình, ông ấy đã dừng lại đó để nghỉ ngơi trên tảng đá tại Israel. Cho
nên tảng đá đó là vấn đề. Còn tôi không thấy vấn đề nào cả. Tất cả mọi người đều
có thể tôn thờ một tảng đá. Tảng đá sẽ không nói, "Không, bạn không thể
tôn thờ."
Chỉ phải làm rõ
cho họ rằng cả trái đất là linh thiêng. Và nếu bạn nghĩ phần này là linh thiêng
cho bạn, bạn nên hạnh phúc rằng phần này cũng linh thiêng cho người Hindus, cho
người Mô ha mét giáo. Bạn nên mời người Ki tô giáo, người Jaina giáo tới để làm
cho nó linh thiêng hơn.
Hoàn toàn trẻ
con để mà đánh nhau về những vấn đề này, nhưng các chính khách chỉ có quyền nếu
có đánh nhau nào đó tiếp diễn.
Bây giờ chính
phủ sẽ khó khăn. Nếu chính phủ về phe với người Hindu, toàn thể cộng đồng người
Mô ha mét giáo sẽ chống lại trong bầu cử. Nếu họ về phe với người Mô ha mét
giáo, toàn thể cộng đồng người Hindu sẽ chống lại. Cho nên họ chỉ nói về nó,
trong nghị viện thảo luận về nó và không cái gì xảy ra cả, và không cái gì sẽ xảy
ra cả.
Gợi ý của tôi rất
đơn giản. Đất thiêng không là tài sản của ai cả, bất kì ai cũng đều có thể tôn
thờ. Và càng nhiều người tôn thờ nó, nó càng trở nên nhân bản hơn.
VEDANT: Đàn bà
vẫn cảm thấy là công dân hạng hai. Họ cảm thấy bất an và bị phân biệt. Đàn bà
nên đương đầu với tình huống này như thế nào? Và loại hệ thống luật pháp nào cần
được tạo ra để bảo vệ quyền lợi của họ?
Osho: Lại lần nữa,
như tôi đã nói với bạn, tất cả những vấn đề này đều có liên hệ với nhau.
Mohammed đã cho phép bốn vợ và đã tạo ra rắc rối, bởi vì nếu một đàn ông lấy bốn
vợ thế thì ba đàn ông sẽ không có vợ. Điều đó sẽ đem tới mãi dâm.
Chừng nào những
điều mê tín này còn chưa tan biến đi không cái gì có thể được làm. Điều đầu
tiên là hiểu vấn đề. Vấn đề có liên hệ lẫn nhau với các vấn đề khác.
Người Hindus đã
tuân theo Manusmriti trong năm nghìn năm. Manusmriti không cho bình đẳng giữa
đàn bà và đàn ông. Đàn bà là công dân hạng hai.
Tại Trung Quốc
sự việc còn đi xa hơn. Đàn ông có thể giết vợ mình, sẽ không bị trừng phạt bởi
vì đấy là vợ anh ta - một thứ sở hữu. Nếu bạn phá cái ghế của mình bạn không thể
bị trừng phạt vì nó.
Và mọi tôn
giáo, không ngoại lệ nào, đều ngăn cản đàn bà không cho học hành, ngăn cản đàn
bà đi vào xã hội, gặp gỡ với người khác. Họ đã giam cầm đàn bà trong
góc nhà. Không
giáo dục... họ có thể đi đâu được? Họ có thể làm gì được? Không kĩ năng...
Vấn đề này có
thể được giải quyết. Đàn bà nên được cho phép giáo dục, điều vẫn ưu tiên cho
đàn ông. Đàn bà nên được phép vào mọi vị trí và doanh nghiệp. Họ nên được thoát
khỏi gánh nặng về con cái. Và bây giờ kiểm soát sinh đẻ là có thể được.
Kiểm soát sinh
đẻ là cuộc cách mạng vĩ đại, nếu hiểu nó. Kiểm soát sinh đẻ sẽ làm cho đàn bà
và đàn ông bình đẳng. Viên thuốc là biện pháp kiểm soát sinh đẻ, nhưng đôi khi
đàn bà có thể quên mất uống thuốc ngày nào đó. Và người ta bao giờ cũng cho rằng
điều này không phải bao giờ cũng xảy ra, nhưng đôi khi nó xảy ra. Nhưng bây giờ
họ đã có thuốc cho cả đàn ông nữa. Nếu đàn bà không uống thuốc, không có vấn đề
gì. Đàn ông có thể uống thuốc. Và thậm chí thuốc còn cách mạng hơn đã tới mà
đàn bà có thể uống sau khi làm tình. Không cần uống thuốc trong cả tháng hay ba
tuần, và không lo gì về nó. Cô ấy có thể uống sau cũng được.
Những thuốc và
các phương pháp này phá đi sự bất bình đẳng. Bằng không, đàn bà đã liên tục bị
nặng gánh với mang thai. Bằng không làm sao một đôi có thể sinh ra cả tá cho tới
mười lăm con? Rabindranath là con thứ mười hai. Mẹ ông ấy phải đã liên tục mang
thai. Đàn bà liên tục mang thai không thể làm việc được, không thể đến các viện
đào tạo, không thể làm kinh doanh được.
Cho nên điều đầu
tiên là đàn bà nên được giải phóng, và kiểm soát sinh đẻ... Giáo hoàng chống lại
điều đó bởi vì điều đó đem tới con côi, điều đó đem tới nhiều người Cơ đốc
giáo.
Mẹ Teresa được
trao phần thưởng ở mọi nơi, được cả giải thưởng Nobel. Ngay cả chính phủ Ấn Độ
cũng thưởng cho bà ấy. Và bà ấy đã làm được gì? Bà ấy chỉ làm mỗi một điều. Người
nghèo sẽ bỏ lại con cái của họ bên cạnh đường ở Calcutta, thành phố đông dân cư
nhất Ấn Độ, và họ thu thập những đứa trẻ đó. Họ nuôi chúng không chỉ bằng thức
ăn mà cả bằng Kinh Thánh nữa. Bởi vì bà ấy mang lại biết bao nhiêu người Cơ đốc
giáo, nên ngay cả giáo hoàng cũng tới chỗ bà ấy. Sự kính trọng bà ấy của giáo
hoàng là điều hiểu được. Nhưng tại sao chính phủ Ấn Độ?
Chính phủ Ấn Độ
đang trao cho bà ấy danh tiếng để
chiếm phiếu bầu
của người Ki tô giáo.
Kiểm soát sinh
đẻ, cho thuốc tự do, nên được cung cấp cho mọi người tới. Chỉ cần một điều, đó
là dân số giảm xuống. Vào lúc hai nghìn... hai mươi nghìn... sẽ có nhiều hơn
năm tỉ người. Và đây là hiện tượng mà từng năm dân số lại gấp đôi. Cho nên
không ai thấy rằng vấn đề thực ở đâu cả.
Không đứa trẻ nào
nên được điểm đạo vào bất kì tôn giáo nào nếu nó chưa là người lớn, và thế nữa,
nó không nên bị bắt buộc hay khuyên nhủ. Nó nên được giáo dục, hỗ trợ. Và để độc
lập thì nó nên học nghề nào đó để cho nó không là người hầu.
Tôi không thấy
rằng những vấn đề này là vấn đề thực. Và nếu đây là vấn đề thực, thế thì chúng
không thể được giải quyết. Đây là những vấn đề được tạo ra. Nó đem quyền lực
cho cả hai.
Khi Ayatollah
Khomeini ra lệnh giết một nhà văn, Rushdie, người đã không làm gì cả... Ông ta
là người Mô
ha mét giáo, và
điều ông ấy đã viết là sự kiện, nhưng đem Christ vào một... bất kì tham chiếu
nào tới Koran trong tiểu thuyết đều là làm giảm cấp của Koran, nó là linh
thiêng. Và không ai lên án Ayatollah Khomeini. Ngược lại, mọi người đều ủng hộ
ông ta, ngoại trừ tôi. Và khi tôi lên án ông ta về vấn đề này, một số người
Hindu đã viết thư cho chính phủ Ấn Độ rằng điều Khomeini đang làm với Rushdie,
tôi đã làm cả nghìn lần hơn - phê phán về Krishna và Rama và Phật - cũng như vậy
phải là trường hợp này: 'ông ấy phải bị giết chết.' Đây không phải là xã hội
nhân bản. Văn minh đã không xảy ra.
Theo tôi, mọi vấn
đề đều phóng đại. Bây giờ điều này là ngu xuẩn. Bạn nói cõi trời là ở trên. Với
mục đích biện luận chúng ta chấp nhận rằng Mohammed đã đi cùng ngựa của ông ta,
nhưng Israel bước vào ở đâu? Israel không ở phía trên trái đất, mà ông ấy nghỉ ở
đó... Chỉ là hư cấu.
Khổ của chúng
ta là ở chỗ chúng ta tin vào hư cấu, và nếu bất kì ai chỉ ra điều hư cấu đó thì
người đó trở thành mục tiêu của đám đông tập thể, vốn không biết gì về ... Ngay
chỗ đầu tiên không ai bay cùng ngựa cả. Chỗ thứ hai, Israel còn chưa hình
thành. Và những loại điều này đều có trong Hindu giáo, trong Jaina giáo, chúng
có ở mọi nơi.
Cho nên trẻ con
không nên được được bố mẹ chúng chuyển đạo theo bất kì tôn giáo nào nếu bố mẹ
thực sự yêu đứa trẻ. Dù đứa trẻ là con trai hay con gái, chúng nên được cho cơ
hội bình đẳng để trưởng thành, giáo dục bình đẳng, tự do bình đẳng để đi và diễn
đạt. Và chúng không nên bị bó buộc đi ngược lại tự nhiên. Sẽ không có vấn đề
gì. Vấn đề nảy sinh khi bạn đi ngược lại tự nhiên.
Manu đã làm ra
hệ thống đẳng cấp, điều xấu nhất. Một phần tư người Hindu thậm chí không là
công dân hạng hai, họ gần như con vật. Và đàn bà sẽ tự do chỉ nếu không có tù
túng hôn nhân và cơ hội bình đẳng. Cô ấy có thể yêu ai đó, cô ấy có thể sống
cùng ai đó, điều này không chống lại tự nhiên. Và một khi tình yêu của bạn chấm
dứt... Thế nữa cũng là điều hư cấu, rằng tình yêu là vĩnh hằng, nó không bao giờ
kết thúc. Một khi bạn đã yêu ai đó - nếu nó là tình yêu thực, đó là tiêu chí -
rằng nó sẽ còn như thế tới hơi thở cuối cùng. Không cái gì còn như cũ thậm chí
tới giây thứ hai sau đó. Không mấy chốc bạn sẽ ngán lẫn nhau. Và bởi vì người
đàn ông này có mọi tiền bạc, có mọi giáo dục, mọi quyền lực, nên một cách tự
nhiên anh ta kìm nén đàn bà.
Đàn bà đã tìm
ra cách riêng của mình để chì chiết anh ta, ném gối vào anh ta, nhưng điều này
không tạo ra thay đổi gì.
Tôi đã nghe một
câu chuyện... Trong nhà hàng xóm tại mọi căn hộ - bởi vì tường đang ngày càng
trở nên mỏng hơn, bạn có thể nghe thấy mọi thứ đang xảy ra ở căn hộ bên kia. Mọi
người ở đó thường xuyên đánh nhau, nhưng có một điều đáng ngạc nhiên. Một người
Sardar cũng sống trong cùng toà nhà đó, nhưng người ta không nghe thấy gì cả.
Cuối cùng mọi ông chồng đều tới chỗ họ và hỏi anh ta, "Có chuyện gì vậy?
Chúng tôi chưa bao giờ thấy anh buồn hay khổ cả, không đánh nhau, và cũng hệt
như vậy với vợ anh. Anh chị là đôi hoàn hảo. Nhưng chúng tôi muốn biết bí mật
là gì."
Anh chàng
Sardar cười ngất. Anh ta nói, "Tốt hơn cả các bác không nên hỏi. Chúng tôi
cả hai đều sướng. Tôi sướng khi cô ấy ném mọi thứ vào tôi và tôi di chuyển, và
thứ ném vào tôi thì không trúng tôi. Tôi cười. Khi cô ấy ném một thứ làm đau
tôi, cô ấy cười."
Thế là hàng xóm
lo nghĩ khi cả hai đều cười. Đây là loại người gì vậy? Chỉ nghe thấy mỗi tiếng
cười. Nhưng điều này đang diễn ra trên khắp thế giới.
Để thay đổi địa
vị của đàn bà và đưa cô ấy về cùng địa vị như đàn ông, bạn sẽ phải bắt đầu từ
trẻ con. Đừng dạy nó điều gì liên quan tới tôn giáo, chính trị. Hãy dạy cho nó
điều gì đó đẹp đẽ - hội hoạ, trồng bụi hồng. Đừng nói về những điều ngu xuẩn
như brahmacharya, vô dục. Chưa bao giờ có vô dục trên thế giới; nó là phi tự
nhiên. Bạn đang làm cho nó thành đạo đức giả. Bởi vì vô dục này mà thói đạo đức
giả của người ta có thể vẫn còn bị giấu kín, nhưng thời kì kinh nguyệt của đàn
bà không thể giấu được. Tại điểm này Mahavira đã quyết định rằng đàn bà có thể
đạt tới chứng ngộ, nhưng không từ thân thể của đàn bà. Đầu tiên cô ấy sẽ phải đạt
tới thân thể đàn ông. Chỉ đàn ông mới có thể đi tới moksha, bởi vì đàn bà không
thể vô dục được.
Nhưng nghiên cứu
gần đây là ở chỗ, cũng giống như đàn bà có thời kì kinh nguyệt ba hay bốn ngày,
đàn ông cũng có. Vô dục là không thể được. Bạn có thể che giấu nó, nhưng nó có
đó.
Đàn bà chắc chắn
là vấn đề lớn, bởi vì đó là một nửa nhân loại. Và nếu một nửa nhân loại vẫn còn
bị khuất phục, cuộc sống trở nên không cân bằng, tiếng cười biến mất, nỗi buồn,
gánh nặng, phiền não, lo âu - điều đó xảy
ra thay vì cuộc
sống của vui vẻ, cười và nhảy múa. Nhưng
điều đó có thể
được thay đổi rất dễ dàng.
Tôi không thấy
vấn đề gì mà không thể thay đổi được. Nhưng các vấn đề lại đến mức các chính
khách đang sống trên chúng. Nếu những vấn đề đó được giải quyết, các chính
khách bị mất đi và mọi quyền lực của ông ta cũng bị mất. Cho nên ông ta dạy và
thuyết giảng, nhưng thực hành của ông ta là khác.
Những điều đơn
giản đã trở thành rất phức tạp, và chúng ta nên nhận lấy trách nhiệm. Và nếu
người thông minh và có trách nhiệm hiểu rằng chúng ta không thể đi ngược lại tự
nhiên, nhiều vấn đề sẽ tan biến.
Bởi vì vô dục,
đồng dục được sinh ra. Đóng góp lớn lao của các tôn giáo là tạo ra tu viện và
các sư. Một trong những tu viện cổ đại nhất và rất danh tiếng - Ethos - có ít
nhất ba nghìn sư trong đó. Một sư vào tu viện này, thế thì người đó không thể
ra được. Người đó ra khi người đó chết. Đàn bà không được phép vào - thậm chí cả
đứa trẻ sáu tháng cũng không được vào. Không đàn bà nào đã vào Ethos trong một
nghìn năm, nên một cách tự nhiên có đồng dục.
Và đồng dục đã
tạo ra vấn đề lớn, AIDS. Đây là đóng góp của các tôn giáo. Bây giờ AIDS đến cuối
đoạn đường, không có cách chữa. Không nhà khoa học nào nghĩ rằng sẽ có cách chữa.
Và bệnh đang lan rộng như lửa hoang và không ai làm gì cả.
Bạn sẽ ngạc
nhiên rằng hai mươi mốt nước đã thông qua luật là tôi không được phép vào nước
họ trong bất kì
trường hợp nào.
Lí do sao? Tôi đã bị trục xuất khỏi Hi Lạp, tôi có thị thực bốn tuần, nhưng vị
tăng lữ Cơ đốc giáo cao nhất đã cứ ép buộc chính phủ rằng tôi cần phải bị đuổi
ra, "bằng không ông ta sẽ phá huỷ tôn giáo của chúng ta, ông ta sẽ phá huỷ
sự sùng đạo của chúng ta. Ông ta là con người nguy hiểm nhất." Và ông tổng
thống, người đã ép buộc tôi - bởi vì ông ta không thể trục xuất được, tôi không
phạm tội gì cả - ra đi dưới sự đe doạ của viên tu sĩ này, rằng "Nếu ông
không buộc ông ta phải ra đi, chúng tôi sẽ cài chất nổ vào ngôi nhà ông ta đang
ở trên bờ biển cùng hai mươi nhăm người bạn của ông ta."
Và ngay bây giờ,
ông tổng thống bị chỉ trích kịch liệt từ mọi phía bởi vì ông ta đã tìm ra một
người bạn gái. Vợ vẫn còn đó và bà ta không li dị - không có vấn đề li dị theo
Ki tô giáo chính thống Hi Lạp. Nghĩ rằng mình là tổng thống, ông ta thậm chí
còn tới nghị viện cùng cô bạn gái. Nhưng ông ta nhầm. Cả đất nước bây giờ chống
lại, ông ta không thể được bầu lại nữa. Và con người này đã buộc tôi ra đi mà
không nghĩ một chút rằng một tôn giáo đã tồn tại hai nghìn năm thì không thể bị
phá huỷ bởi một người trong hai tuần. Và nếu nó có thể bị phá huỷ bởi một người
trong hai tuần, thì nó cũng đáng phá đi thôi.
VEDANT: Tôi chỉ
còn hai câu hỏi cuối cùng, Osho. (Trao đổi chút ít giữa Vedant và Osho) Bởi kì
bầu cử sắp tới, theo cái nhìn của thầy nội các lí tưởng là gì? Và ai, theo cách
nhìn của thầy, là thủ tướng lí tưởng? Và tôi sẽ chỉ thêm câu hỏi cuối cùng cho
điều này. Trong nhiều năm trước khi Pritish Nandy đã phỏng vấn thầy sau trại
thiền, thầy đã nói vào thời đó rằng Rajiv Gandhi nên quay lại và trở thành phi
công, và đã có phản ứng lớn. Bây giờ
bốn năm sau, thầy
có cho rằng Rajiv Gandhi là đủ thích hợp để đi xe đạp không?
Osho: Không.
Tôi sẽ không nói rằng ông ta nên đi xe đạp. Ông ta đã làm mất mọi sự kính trọng.
Ông ta đã không làm điều ông ta đã hứa cho đất nước. Ông ta đã hứa rằng đất nước
ông ta sẽ lãnh đạo đi vào thế kỉ hai mươi mốt. Và ông ta đang đưa đất nước tới
tự tử. Ông đã không làm gì cả để ngăn cản việc tăng dân số. Ông ta đã hứa ông
ta sẽ tiêu diệt tham nhũng. Ông ta đã không làm gì để tiêu diệt hay chặn đứng cả.
Mọi lời hứa của ông ấy đều giả. Bây giờ tôi sẽ không tin rằng ông ta có thể là
phi công.
Còn với nội các
các bộ trưởng, tôi không quen với chính khách nào, cho nên tôi không thể nói ai
có thể là thủ tướng đúng. Khó khăn là, một người không quyền lực là một điều.
Cùng người đó có quyền lực lại khác. Cho nên bạn biết một người chỉ khi người
đó có quyền lực. Không quyền lực thì mọi người đều là thánh. Được chứ...
Quay về Mục lục