Osho
- Tự truyện (Cuộc đời Luận sư Osho)
Phần
II
Chương 15: Người đạo sư
Một buổi sáng đẹp, Phật Gautama đi dạo một vòng với thị giả
của Ngài, Ananda. Trời đã vào thu; những thân cây đang trở nên hầu như trơ trụi,
lá vàng đã rơi gần hết xuống lối đi. Gió đang lay nhẹ cành cây, tạo ra những âm
thanh đẹp. Đi dạo trên những chiếc lá này, đức Phật vô cùng hạnh phúc… âm nhạc
của những chiếc lá khô.
Ngài cầm lấy một vài chiếc lá. Ananda hỏi Ngài, "Bạch
Thế tôn, con vẫn luôn muốn hỏi một điều, nhưng quá khó được riêng tư. Lúc nào
Thế tôn cũng có người bao quanh. Hôm nay Thế tôn ở một mình trong khu rừng này,
và con không thể cưỡng lại sự cám dỗ đó. Con muốn hỏi Thế tôn, "Có phải là
Thầy đã nói hết mọi thứ cho chúng con, hay Thầy còn giữ lại một vài điều bí mật?"
Đức Phật nói, "Con có thấy những chiếc lá trong tay ta
không? Và con có thấy những chiếc lá xung quanh khu rừng?"
Ananda nói, "Vâng, con thấy, nhưng con không hiểu…"
Đức Phật nói, "Con sẽ hiểu. Ta chỉ nói chừng này, và ta
đã giữ bí mật về tất cả những chiếc lá khác ở trong toàn khu rừng."
Tình huống của tôi thì khác. Tôi đã nói toàn bộ khu rừng; chỉ
có một điều tôi giữ bí mật, chỉ một chiếc lá.
Trước khi nhập diệt, Phật Gautama tuyên bố rằng Ngài sẽ trở
lại sau 25 thế kỷ, và rằng tên Ngài sẽ là Maitreya (Di Lặc). Maitreya có nghĩa
là "người bạn". Phật không trở lại; không có kẻ chứng ngộ nào từng trở
lại, do vậy, đó chỉ là một cách nói mà thôi…
Cái mà Ngài đang nói thì có tầm quan trọng vô cùng lớn. Nó
không dính dáng gì tới việc Ngài sẽ trở lại; Ngài không thể trở lại. Cái mà
Ngài ngụ ý, là mối liên hệ cổ xưa giữa vị đạo sư và đệ tử sẽ trở nên lỗi thời sau
25 thế kỷ. Ngài không tiên đoán cái gì cả – chỉ nhờ tuệ giác, mà Ngài thấy rằng,
như mọi sự đang thay đổi, như chúng đã thay đổi trong quá khứ và như chúng tiếp
tục thay đổi, thì sẽ phải mất ít nhất 25 thế kỷ, để cho mối quan hệ giữa Thầy
và đệ tử trở nên lỗi thời. Rồi thì vị thầy chứng ngộ sẽ chỉ là người bạn.
Tôi vẫn luôn không muốn là đạo sư đối với bất cứ ai. Nhưng
người ta muốn có một đạo sư, họ muốn là đệ tử; do vậy, tôi đã đóng vai trò đó.
Những đạo sư không nói ra chân lý, cho dù họ muốn, họ cũng
không thể; đó là điều bất khả. Vậy, chức năng của họ là gì? Họ tiếp tục làm cái
gì? Họ không thể nói ra chân lý, nhưng họ có thể khơi gợi lên chân lý, nó đang
thiếp ngủ trong bạn. Họ có thể khơi gợi nó, họ có thể thách thức nó. Họ có thể
lay bạn dậy, họ có thể đánh thức bạn dậy. Họ không thể cho bạn Thượng đế, chân
lý, niết bàn, bởi vì, trước hết, bạn đã có sẵn mọi cái đó trong mình. Bạn được
sinh ra với nó. Nó là bẩm sinh, thuộc về bản tính. Nó chính là bản tính của bạn.
Cho nên bất cứ ai mà làm ra vẻ như y cho bạn chân lý, thì y chỉ đơn giản đang
khai thác sự ngu xuẩn của bạn, sự ngây thơ, sự khờ khạo của bạn. Y là kẻ tinh
ranh – tinh ranh và hoàn toàn dốt nát, nữa. Y không biết gì; ngay cả một thoáng
về chân lý cũng đã không xảy ra với y. Y là một đạo sư giả hiệu.
Chân lý không thể được ban cho; nó đã có sẵn nơi bạn. Nhưng
nó có thể được gợi dậy, nó thể được khơi gợi. Một "bối cảnh" có thể
được tạo ra, một không gian nào đó có thể được tạo ra mà trong đó nó chân lý khởi
lên trong bạn, và bạn không còn ngủ nữa, trở nên tỉnh thức.
Chức năng của vị đạo sư thì phức tạp hơn bạn nghĩ rất nhiều.
Sự thể có lẽ đã dễ dàng hơn nhiều, đơn giản hơn nhiều, nếu chân lý có thể được
truyền đạt. Nhưng nó không thể được truyền đạt; do vậy, những cách thức và
phương tiện gián tiếp phải được chế tác.
Tân Ước có một câu chuyện đẹp đẽ về Lazarus. Những người
Kytô giáo đã bỏ mất toàn bộ cái điểm then chốt của nó. Christ thì quá không may
– Ngài đã rơi nhầm chỗ, vào trong một đám người không phù hợp. Không có lấy một
nhà thần học Kytô giáo nào đã từng có thể khám phá ra ý nghĩa của câu chuyện về
Lazarus, cái chết và sự phục sinh của ông ta.
Lazarus chết. Ông ta là anh trai của Mary Magdalene và
Martha, và là một kẻ rất sùng mộ Jesus. Jesus thì đang ở xa; vào lúc Ngài nhận
được tin và lời mời – "Xin hãy đến ngay" – thì hai ngày đã trôi qua.
Và lúc Ngài đến nơi của Lazarus, bốn ngày đã trôi qua. Nhưng Mary và Martha
đang đợi Ngài – sự tin cậy của họ là như vậy. Cả làng đang cười nhạo họ. Trong
mắt dân làng, họ ngu xuẩn, bởi vì họ đang giữ cái tử thi trong một cái hang; họ
đang quan sát, ngày này qua ngày nọ, canh giữ tử thi. Cái tử thi bắt đầu bốc
mùi; nó đang thối rữa.
Dân làng đang nói, "Các người là những những kẻ khờ!
Jesus không thể làm gì được đâu. Khi ai đó chết, thì y đã chết rồi!"
Jesus đến. Ngài đến cái hang – Ngài không bước vào trong
hang – Ngài đứng bên ngoài và gọi Lazarus ra. Dân làng đã tụ họp lại. Hẳn họ
đang cười: "Người đàn ông này có vẻ điên!"
Ai đó nói với Ngài, "Ông đang làm gì thế? Ông ta chết rồi! Ông ta đã
chết bốn ngày. Thật vậy, khó mà vào
trong hang – thi thể ông ta đang bốc mùi. Không thể được! Ông đang gọi
ai?"
Nhưng, một cách bình thản, Jesus cứ gọi đi gọi lại,
"Lazarus, hãy đi ra!"
Và đám đông bị bất ngờ: Lazarus bước ra khỏi hang – lắc lư,
bị sốc, như thể vừa ra khỏi một giấc ngủ say, như thể ông ta đã rơi vào trong một
cơn hôn mê. Chính ông ta không thể tin cái đã xảy ra, tại sao ông ta đã ở trong
hang.
Thật ra, đây chỉ là một cách nói lên chức năng của một vị đạo
sư là cái gì. Bất luận Lazarus có thực sự chết hay không, đó không phải là vấn
đề. Jesus có khả năng làm hồi sinh người chết hay không, đó không phải là vấn đề.
Bị dính kẹt vào những câu hỏi ngu xuẩn này thì thật là buồn cười. Chỉ có những
học giả mới có thể ngốc nghếch như vậy. Không người nào có hiểu biết sẽ nghĩ rằng
đây là một cái gì đó có thực, có tính lịch sử. Ý nghĩa của nó còn phong phú hơn
thế nhiều! Nó không phải là một sự kiện, nó là một chân lý. Nó không phải là một
cái gì đó xảy ra trong thời gian, nó là một cái gì hơn thế – một cái gì đó xảy
ra trong vĩnh cửu.
Tất cả các bạn đều chết. Tất cả các bạn đều ở trong tình huống
như Lazarus. Các bạn đang sống trong những hang tối. Tất cả các bạn đang bốc
mùi và đang phân hủy… bởi vì cái chết không phải là một cái gì đó mà một hôm xảy
đến bất ngờ. Bạn đang chết mỗi ngày; ngay từ lúc sinh ra, bạn đã và đang chết.
Nó là một tiến trình dài; phải mất 70, 80, 90 năm để hoàn tất nó. Cứ mỗi khoảnh khắc, một cái gì đó của bạn chết đi,
nhưng bạn tuyệt đối không nhận thức về toàn bộ tình huống. Bạn tiếp tục như thể
bạn đang sống; bạn tiếp tục như thể bạn biết cuộc sống là cái gì.
Chức năng của một đạo sư là gọi bạn ra: "Lazarus, hãy
ra khỏi hang! Hãy ra khỏi nấm mồ của ngươi! Hãy ra khỏi cái chết của
ngươi."
Vị đạo sư không thể cho bạn chân lý, nhưng ông ta có thể
khêu gợi chân lý. Ông có thể khuấy động một cái gì đó bên trong bạn. Ông có thể
khởi động trong bạn một tiến trình mà sẽ làm cháy lên một đốm lửa, một ngọn lửa.
Bạn là chân lý – chỉ có điều, là quá nhiều bụi bặm đã bám quanh bạn. Chức năng
của vị đạo sư là "thanh tẩy": ông phải cho bạn tắm rửa, một cái vòi
sen, để cho bụi bặm biến mất.
Đó chính xác là ý nghĩa của lễ rửa tội Kytô giáo. Đó là cái
mà John Tẩy Giả đang làm tại sông Jordan. Nhưng người ta tiếp tục hiểu lầm.
Ngày nay, lễ rửa tội cũng diễn ra trong những nhà thờ; nó là vô nghĩa. John Tẩy
Giả đang chuẩn bị để người ta sẵn sàng cho một cuộc tắm rửa bên trong. Khi họ sẵn
sàng, ông sẽ dẫn họ một cách biểu tượng vào trong sông Jordan. Việc tắm rửa đó
có tính biểu tượng – biểu tượng rằng vị đạo sư có thể cho bạn một sự tắm rửa.
Và bỗng nhiên mọi sự rõ ràng, mọi sự đều sáng tỏ. Sự sáng tỏ đó là sự chứng ngộ.
Thiền sư vĩ đại, Daie, nói, "Tất cả lời dạy của những
hiền nhân, thánh nhân, những đạo sư, đều nhằm thuyết giảng duy nhất một điều:
chúng là những bình luận về tiếng kêu hốt nhiên của bạn, "A, Cái
Này!"
Khi đột nhiên bạn sáng tỏ, và một niềm vui và nỗi hân hoan lớn
khởi lên trong bạn và toàn bộ bản thể bạn, mọi thớ thịt của cơ thể bạn, tâm trí
bạn, và linh hồn bạn nhảy múa và bạn nói, "A, cái này, Alleluia!" – một tiếng kêu lớn của niềm vui khởi lên trong bản
thể bạn – đó là sự chứng ngộ. Bỗng nhiên nước mắt chảy xuống từ những cái rui
trên mái nhà. Bạn trở nên một phần của vũ điệu vĩnh cửu của sự hiện hữu.
Auden nói:
Hãy nhảy múa cho đến khi những vì sao đi xuống từ những cái
rui mái nhà!
Nhảy múa, nhảy múa, cho đến khi bạn ngã xuống!
Vâng, nó xảy ra – nó không phải là cái gì đó mà bạn phải
làm. Nó là cái gì đó mà cho dù bạn muốn mình không làm, bạn sẽ thấy là không thể
được; bạn sẽ thấy rằng không thể cưỡng lại.
Bạn sẽ phải nhảy múa.
Vẻ đẹp của cái này, của bây giờ, niềm vui rằng sự hiện hữu “
là” và sự gần gũi của nó… Vâng, những vì sao đi xuống từ những cái rui mái nhà.
Chúng quá gần gũi, đến nỗi bạn có thể sờ vào chúng; bạn có thể nắm giữ chúng
trong hai bàn tay bạn.
Daie có lý. Ông nói: Mọi lời dạy mà những hiền nhân thuyết
giảng, không là gì ngoài những bình luận về tiếng kêu hốt nhiên của bạn,
"A, Cái này!"
Toàn bộ trái tim đang nói, "Aha!" và sự im lặng
theo sau nó, và sự bình an, và niềm vui, và sự gặp gỡ, và sự hợp nhất và cái
kinh nghiệm đại lạc, sự ngây ngất…
Những vị đạo sư không dạy chân lý; không có cách nào để dạy
nó cả. Nó là một sự chuyển giao vượt lên kinh điển, vượt lên ngôn từ. Nó là một
sự chuyển giao. Nó là năng lượng khơi gợi năng lượng bên trong bạn. Nó là một
loại kinh nghiệm có tính "đồng đại".
Cái ego của vị đạo sư đã biến đi; ông là một niềm vui thuần
túy. Và một cách chậm rãi, người đệ tử ngồi cạnh vị đạo sư tham dự vào niềm vui
của ông, của bản thể ông. Ăn và uống từ nguồn suối vĩnh cửu, không thể tát cạn
đó – Aes Dhammo Sanatano. Một ngày nào đó – người ta không thể đoán trước khi
nào ngày ấy đến; nó là không thể dự đoán – một ngày nó bỗng nhiên xảy ra. Một
tiến trình đã bắt đầu trong bạn, mà nó tiết lộ cái chân lý của bản thể bạn cho
bạn. Bạn đối mặt với chính mình. Thượng đế không ở nơi nào khác, Ngài ở đây,
bây giờ.
Bạn phải tiếp cận vị đạo sư với tình yêu lớn, với sự tin cậy
lớn, với một trái tim cởi mở. Bạn không nhận biết bạn là ai. Nhưng ông nhận biết
ông là ai, và ông nhận biết bạn là ai. Người ta nói rằng, con sâu bướm có thể
không nhận biết rằng nó có thể trở thành một con bướm. Các bạn là những con sâu
bướm – những bồ tát. Tất cả mọi con sâu bướm đều là những bồ tát và tất cả những
bồ tát đều là những con sâu bướm. Một bồ tát có nghĩa là một người mà có thể trở
thành một con bướm, có thể trở thành một vị Phật, là một vị Phật trong hạt giống,
trong yếu tính. Nhưng làm thế nào con sâu bướm có thể nhận biết rằng nó có thể
trở thành một con bướm? Cách duy nhất là giao cảm với những con bướm, thấy những
con bướm đang di chuyển trong gió, trong nắng. Thấy chúng bay vút lên cao, thấy
chúng di chuyển từ bông hoa này sang bông hoa nọ, thấy vẻ đẹp của chúng, màu sắc
của chúng, thì một ước vọng sâu xa, một hoài vọng có thể khởi lên trong con sâu
bướm: "Mình cũng có thể giống như vậy không?" Trong chính khoảnh khắc
đó, con sâu bướm đã bắt đầu tỉnh dậy, một tiến trình đã được khởi động.
Mối quan hệ thầy-trò là mối quan hệ giữa một con sâu bướm và
một con bướm, một tình bạn giữa một con sâu bướm và một con bướm. Con bướm
không thể chứng tỏ rằng con sâu bướm có thể trở thành một con bướm; không có
cách nào, qua con đường thuần lý. Nhưng con bướm có thể khơi gợi một hoài bão
trong con sâu bướm – cái đó là có thể được.
Vị đạo sư giúp bạn đạt tới kinh nghiệm của riêng bạn. Ông
không cho bạn kinh Veda, kinh Koran, Kinh Thánh; ông ném bạn về với chính mình.
Ông làm cho bạn nhận thức cái cội nguồn nội tại của bạn. Ông làm cho bạn nhận
thức cái "tinh túy" của riêng bạn, thần tính của riêng bạn. Ông giải
phóng bạn khỏi những kinh điển. Ông giải phóng bạn khỏi sự thuyết minh của những
người khác. Ông giải phóng bạn khỏi tất cả tin tưởng. Ông giải phóng bạn khỏi mọi
tư biện, mọi sự phỏng đoán. Ông giải phóng bạn khỏi triết học và tôn giáo và thần
học. Ông giải phóng bạn, tóm lại, khỏi thế giới của ngôn từ – bởi vì ngôn từ là
vấn đề.
Bạn đã trở nên bị ám ảnh quá nhiều với từ "tình
yêu", đến nỗi bạn quên rằng tình yêu là một kinh nghiệm, không phải là một
từ. Bạn trở nên quá bị ám ảnh với từ "Thượng đế" đến nỗi bạn quên rằng
Thượng đế là một kinh nghiệm, không phải là một từ. Từ "Thượng đế"
thì không phải là Thượng đế, từ "lửa" không phải là lửa, và từ
"tình yêu" cũng không phải là tình yêu.
Vị đạo sư giải phóng bạn khỏi những từ ngữ, ông giải phóng bạn
khỏi mọi loại triết học tưởng tượng. Ông mang bạn tới một trạng thái của sự im
lặng không ngôn từ.
Sự thất bại của tôn giáo và triết học là, tất cả chúng đều
trở nên những cái thay thế cho kinh nghiệm thực. Hãy đề phòng cái đó!
Vị đạo sư là một y sĩ – không phải của những bệnh thông thường
của bạn, mà của những xung đột có tính hiện sinh của bạn.
Đó là lý do tại sao tôi đã và đang chiến đấu trên hai mặt trận.Tôi
phải chiến đấu chống lại những truyền thống cũ, những tôn giáo cũ, những tín ngưỡng
chính thống cũ, bởi vì chúng sẽ không bao giờ cho phép bạn mạnh khỏe và toàn bộ.
Chúng sẽ làm cho bạn tàn tật. Bạn càng tàn phế, bạn càng trở nên một “vị thánh”
vĩ đại hơn. Do vậy, một mặt, tôi phải chống lại bất cứ loại tư duy hay thần học
nào mà phân chia bạn.
Thứ hai, tôi phải làm việc nhằm làm tăng trưởng bản thể nội
tại của bạn.
Cả hai đều là thành phần của một tiến trình duy nhất: làm thế
nào để biến bạn thành một con người toàn bộ, làm thế nào để tiêu diệt mọi rác
rưởi mà đang ngăn bạn trở nên toàn bộ – đó là phần "tiêu cực". Và phần
tích cực, là làm thế nào để làm cho bạn cháy lên với thiền, với sự tĩnh lặng, với
tình yêu, với niềm vui, với bình an. Đó là phần tích cực trong "giáo huấn"
của tôi.
Với phần tích cực của tôi thì không có vấn đề nào; tôi đã có
thể đi vòng quanh thế giới dạy người ta thiền, sự bình an, tình yêu, sự tĩnh lặng
– và có lẽ không ai đã chống đối tôi.
Nhưng nếu chỉ với phần tích cực đó, thì có lẽ tôi đã không
có ích gì cho ai, bởi vì ai sẽ tiêu diệt mọi thứ rác rưởi đó? Và rác rưởi phải
được loại bỏ trước tiên, nó đang làm tắc nghẽn lối đi.
Vị hiền nhân chỉ muốn bạn có cái nhìn sâu vào trong sự vật,
để bạn có ánh sáng của riêng bạn. Nhưng bạn không muốn tuệ giác, bạn muốn những
lời huấn thị rõ ràng, dứt khóat. Bạn không muốn tự mình nhìn thấy, bạn muốn được
chỉ đạo. Bạn không muốn chấp nhận trách nhiệm của bạn đối với chính mình, bạn
muốn ném toàn bộ trách nhiệm lên vai vị đạo sư, lên vai của hiền nhân. Rồi bạn
cảm thấy thanh thản. Bây giờ ông chịu trách nhiệm; nếu một cái gì đó sai hỏng,
ông chịu trách nhiệm. Và mọi sự nhất thiết sẽ bị sai hỏng, bởi vì trừ khi bạn
nhận trách nhiệm của mình, thì sẽ không có gì đúng đắn.
Không ai có thể chỉnh đốn bạn, ngoài chính bạn.
Một con người tôn giáo đích thực được sinh ra ngay trong khoảnh
khắc mà bạn chấp nhận trách nhiệm của bạn về chính mình, trong cái khoảnh khắc
bạn nói, " Bất cứ cái gì mà tôi là, là sự lựa chọn của tôi – không phải của
quá khứ nhưng của hiện tại. Nó là lựa chọn của tôi trong khoảnh khắc này, và nếu
tôi muốn thay đổi nó, tôi tuyệt đối tự do để thay đổi nó. Không ai có thể ngăn
trở tôi – không lực lượng xã hội nào, nhà nước nào, sử học nào, kinh tế học
nào, động lực vô thức nào, có thể ngăn trở tôi. Nếu tôi quyết tâm thay đổi nó,
thì tôi có thể thay đổi nó."
Ngay từ thời thơ ấu của bạn, bạn đã được dạy đừng chịu trách
nhiệm. Bạn được dạy phải lệ thuộc. Bạn đã được dạy phải chịu trách nhiệm với
cha bạn, mẹ bạn, gia đình bạn, tổ quốc bạn, mọi loại vớ vẩn. Nhưng bạn đã không
được bảo cho biết rằng, bạn phải chịu trách nhiệm về chính mình, rằng không ai
sẽ nhận trách nhiệm của bạn…
Tôi dạy bạn đừng chịu trách nhiệm với bất cứ ai – cha, mẹ, đất
nước, tôn giáo, đường lối đảng, đừng chịu
trách nhiệm trước bất cứ ai. Bạn không chịu trách nhiệm!
Hãy chỉ chịu trách nhiệm trước chính bạn. Hãy làm bất cứ cái
gì mà bạn cảm thấy muốn làm. Nếu nó sai, sự trừng phạt sẽ lập tức theo sau. Nếu
nó đúng, thì phần thưởng sẽ lập tức theo sau, một cách tức thời; không có cách
nào khác. Trong cách này, bạn sẽ bắt đầu phát hiện ra cái gì đúng, cái gì sai –
tự mình. Bạn sẽ phát triển một sự nhạy cảm mới – người Ấn gọi nó là con mắt thứ
ba. Bạn sẽ đầu thấy với một "nhãn quan" mới, một con mắt mới. Một
cách tức thời, bạn sẽ biết cái gì sai, bởi vì trong quá khứ, quá nhiều lần bạn
đã làm nó và luôn luôn chịu khổ vì hậu quả. Bạn sẽ biết cái gì đúng, bởi vì, bất
cứ khi nào bạn làm, sự hiện hữu mưa rào xuống bạn những phúc lành. Nhân và quả
luôn ở cùng nhau, chúng không bị tách rời bởi những tháng năm và những kiếp sống…
Đây là điều tôi ngụ ý, khi nói về việc chịu trách nhiệm trước
chính bạn. Không có vị Thượng đế nào mà qua đó bạn có thể đổ trách nhiệm của bạn,
nhưng bạn luôn tìm cách để đổ trách nhiệm lên ai đó, ngay cả một "kẻ khốn
khổ" như tôi, người liên tục bảo bạn rằng, tôi không chịu trách nhiệm về bất
cứ cái gì, về bất cứ ai. Thế nhưng, một cách nào đó, tận đáy sâu, bạn tiếp tục
mang giữ cái ảo tưởng rằng hẳn là tôi đang đùa. Tôi không đang nói đùa.
"Ông ấy là đạo sư của chúng ta," hẳn bạn đang nghĩ, "làm sao ông
có thể nói rằng, ông không chịu trách nhiệm?" Nhưng bạn không hiểu. Đổ
trách nhiệm của bạn lên tôi, bạn sẽ ở trong tình trạng chậm phát triển, trẻ
con. Bạn sẽ không bao giờ phát triển.
Cách duy nhất để phát triển là chấp nhận mọi cái tốt, cái xấu,
cái vui, cái buồn. Mọi sự mà xảy ra với bạn, bạn chịu trách nhiệm về chúng. Cái
đó cho bạn tự do lớn.
Nếu tôi chịu trách nhiệm về một cái gì đó, thì chìa khóa những
hành động của bạn là ở trong tay tôi. Tôi nói hãy nhảy múa, thì bạn nhảy múa;
tôi nói hãy ngừng, thì bạn ngừng. Dĩ nhiên, con rối không thể chịu trách nhiệm
về cái gì cả. Kẻ giật giây, đằng sau tấm màn, luôn luôn chịu trách nhiệm. Thượng
đế là kẻ giật dây vĩ đại.
Cái khoảnh khắc tôi nói không có kẻ giật dây, không có Thượng
đế, không có thánh nhân, mọi thứ đó đều là rác rưởi, tôi đang cố cho bạn tự do
toàn bộ. Tôi đang làm cho bạn tuyệt đối chịu trách nhiệm về mọi thứ xảy ra, hay
không xảy ra, với bạn. Hãy vui sướng với sự tự do này. Hãy vui sướng với sự hiểu
biết vĩ đại này, rằng bạn chịu trách nhiệm về mọi thứ trong đời bạn. Điều này sẽ
làm cho bạn trở thành cái mà tôi gọi là một cá thể. Và trở thành một cá thể, là
biết tất cả những gì đáng phải được biết, là thể nghiệm tất cả những gì đáng được
thể nghiệm. Là một cá thể là được giải phóng, là trở nên tỏ ngộ.
Phong trào sannyas không phải là của tôi. Nó là của bạn. Nó
đã có mặt ở đây khi tôi chưa có mặt ở đây, nó sẽ ở đây khi tôi sẽ không còn ở
đây. Phong trào sannyas chỉ đơn giản có nghĩa là phong trào của những kẻ tìm kiếm
chân lý. Họ vẫn luôn có mặt ở đây. Dĩ nhiên, họ vẫn luôn bị tra tấn bởi quần
chúng dốt nát: bị giết, bị mưu sát, bị đóng đinh – hay "bị" thờ phụng.
Hãy nhớ: việc bạn đóng đinh hay bạn thờ phụng, thì cũng giống nhau thôi; cả hai
đều là những cách để loại bỏ những người đó. Sự thờ phụng thì có văn hóa hơn.
Chúng ta nói, "Ngài là hóa thân của Thượng đế, chúng tôi sẽ thờ phụng
ngài. Nhưng chúng tôi sẽ không làm cái mà ngài nói – làm sao chúng tôi có thể
làm được? Chúng tôi là những con người bình thường, còn ngài thì phi thường. Hoặc
ngài là một vị tiên tri do Thượng đế phái đến, hoặc là một sứ giả, hoặc là đứa
Con một của Thượng đế, hoặc ngài là một hiện thân của Thượng đế – ngài có thể
làm những phép mầu."
Chúng ta đã tạo ra mọi loại phép mầu vì một lý do duy nhất:
tạo ra một khoảng cách giữa những người vẫn hằng tìm kiếm chân lý và những người
sau cùng đã tìm ra chân lý. Chúng ta không sẵn sàng đi với họ.
Vẫn luôn có một dòng gồm những kẻ tìm kiếm Thượng đế… Tôi gọi
nó là sannyas. Nó vĩnh cửu. Nó không dính dáng gì đến tôi.
Hằng triệu người đã đóng góp vào nó. Tôi cũng đã góp phần của
riêng mình. Nó sẽ trở nên ngày càng phong phú hơn. Khi tôi ra đi, ngày càng sẽ
có thêm người đến và làm cho nó phong phú hơn. Cái sannyas cũ thì nghiêm nghị;
tôi đã góp thêm vào đó một cảm thức về hài hước. Cái sannyas cũ thì buồn bã;
tôi đã góp vào giọng hát, sự nhảy múa, tiếng cười… Tôi đã làm cho nó trở nên có
tính người hơn.
Cái sannyas cũ thì, một cách nào đó, phủ định sự sống. Tôi
làm cho nó khẳng định sự sống. Nhưng về bản chất, đó cũng là một sannyas. Cùng
một sự tìm kiếm. Tôi đã làm cho nó phong phú hơn, tôi đã làm cho nó có nền móng
nhiều hơn trong thế giới này, bởi vì toàn bộ giáo huấn của tôi là: "Hãy ở
trong thế gian, nhưng đừng thuộc về thế gian."
Mỗi bước đi là một kỳ thi. Mỗi bước mà bạn đang băng qua là
một kỳ thi. Cuộc sống là một cơ hội.
Tôi sẽ ra đi. Nhưng điều đó không có nghĩa là phong trào
sannyas sẽ ra đi. Nó không thuộc về ai cả.
Y như khoa học không thuộc về Albert Einstein – thì tại sao
cuộc tìm kiếm chân lý lại phải thuộc về ai đó? Thuộc về Phật Gautama? Thuộc về
J. Krishnamurti? Hoặc thuộc về tôi? Hoặc thuộc về bạn?
Hệt như khoa học tiếp tục phát triển và mọi thiên tài khoa học
tiếp tục đóng góp vào nó và sông Hằng tiếp tục trở nên ngày càng lớn hơn và rộng
hơn, trở thành đại dương – trong cách tương tự, thế giới nội tại cần một khoa học.
Thế giới khách quan có một khoa học. Thế giới bên trong cũng cần một khoa học
và tôi gọi sannyas là khoa học của thế giới nội tại. Nó đã và đang phát triển,
nhưng bởi vì nó đi ngược lại sự luyến chấp, sự ngu dốt, những mê tín của con
người – những cái mệnh danh là những tôn giáo, nhà thờ, tu sĩ, giáo hoàng,
shankaracharya… đây là những kẻ thù của
cuộc tìm kiếm nội tại, bởi vì cuộc tìm kiếm nội tại không cần tổ chức.
Phong trào sannyas không phải là một tổ chức, đó là lý do tại
sao tôi gọi nó là một phong trào. Nó có tính cá thể. Người ta gia nhập – tôi đã
khởi xướng một mình và rồi người ta bắt đầu đến và nhập bọn với tôi và chầm chậm,
chầm chậm, đoàn lữ hành trở nên ngày càng lớn hơn. Nhưng nó không phải là một tổ
chức, tôi không là lãnh tụ của ai cả. Không ai phải theo tôi. Tôi biết ơn rằng,
bạn đã cho phép tôi chia sẻ cái phúc lạc của mình, tình yêu của mình, sự ngây
ngất xuất thần của mình. Tôi biết ơn các bạn. Không ai là đệ tử của tôi, không
ai là thấp hơn. Không có đẳng cấp. Nó không phải là một tôn giáo, nó là sự phi
tôn giáo thuần túy, là chính cái yếu tính. Không phải là một bông hoa, nhưng chỉ
là một hương thơm; bạn không thể chụp bắt được nó. Bạn có thể có kinh nghiệm về
nó, bạn có thể được vây quanh bởi hương thơm nhưng bạn không thể chụp bắt được
nó.
Những tôn giáo thì giống như những bông hoa chết mà bạn có
thể tìm thấy trong những bộ Kinh Thánh, trong những Gita… Khi chúng được đặt vào trong Kinh Thánh,
chúng đang sống, chúng tỏa hương, nhưng
bây giờ chúng chỉ còn là xác chết. Mọi cuốn sách thánh đều là những tử thi, những
bông hoa chết, và không là gì khác.
Chân lý, chân lý sống động, phải được khám phá bởi mỗi cá
nhân, tự mình. Không ai có thể trao nó cho bạn.
Vâng, ai đó mà đã đạt tới nó có thể khơi lên một khao khát
trong bạn, một ước vọng to lớn về nó. Tôi không thể cho bạn chân lý nhưng tôi
có thể cho bạn ước vọng đạt tới nó.
Tôi không thể cho bạn chân lý, nhưng tôi có thể chỉ cho bạn
mặt trăng. Cái ngón tay sẽ biến mất. Mặt trăng sẽ vẫn còn và cuộc tìm kiếm sẽ
tiếp tục.
Bao lâu mà vẫn còn có một hữu thể người riêng lẻ trên trái đất,
thì những bông hoa của sannyas sẽ tiếp tục nở hoa.
Xem tiếp Chương 16 – Quay về Mục lục