Hỏi: Ấn Độ đang trải qua một thời kì khủng hoảng. Tại sao thầy
cảm thấy sự xung đột Tamil Lanka (*) đã tăng lên? Các chính khách của chúng ta
có thể giải quyết những vấn đề này mà (không nghe được) thấy đất nước có không?
Đáp: Ấn Độ bao
giờ cũng trải qua thời kì khủng hoảng. Điều đó không phải là mới. Và điều
đó cũng không phải là không may. Chỉ đất
nước chết không trải qua thời kì khủng hoảng. Điều đó cũng giống như người sống
trải qua thời kì khủng hoảng về sức khoẻ ốm yếu, thời kì nghèo khó của người giầu.
Người chết ở bên ngoài mọi thay đổi khủng hoảng. Bất kì quốc gia nào chết thì
cũng không bao giờ trải qua các pha khủng hoảng.
Cho nên điểm đầu
tiên tôi muốn nhấn mạnh là, việc trải qua các pha khủng hoảng là ân huệ. Nó có
nghĩa là thay đổi. Nó có nghĩa là tiến bộ. Nó có nghĩa là tiến hoá. Tôi không
nhìn vào các giai đoạn khủng hoảng bằng con mắt tiêu cực. Với tôi, nó là cái gì
đó rất tích cực, rất sống động.
Tôi nhớ tới câu
ngạn ngữ cổ, rằng khi Adam và Eve, những sinh linh đầu tiên, bị tống ra khỏi
thiên đường của Thượng đế, Adam đã nói với Eve, "Chúng ta đang trải qua
giai đoạn khủng hoảng." Từ đó trở đi, con người đã từng trải qua các giai
đoạn khủng hoảng.
Hỏi: (Không nghe được) Chính phủ và các chính khách. Vậy chúng
ta sẽ thoát ra khỏi điều này thế nào?
Đáp: Chờ đợi
thôi. Để tôi trước hết trả lời câu hỏi của bạn. Chừng nào bạn chưa biết toàn thể
câu trả lời của tôi, thì bất kì câu hỏi nào cũng sẽ đơn giản là quấy rầy. Cho
nên kiên nhẫn đi. Điểm thứ hai tôi muốn nhấn mạnh là ở chỗ Ấn Độ chưa bao giờ
là một quốc gia cả. Trong thời của Phật Gautam đã có hai nghìn vương quốc ở Ấn
Độ, và tôi đánh giá cao điều đó. Đánh giá cao của tôi là dựa trên quan niệm nào
đó về tự do.
Ấn Độ bao giờ
cũng là một biểu dụ, một khái niệm triết lí, sự thống nhất tâm linh, nhưng chưa
bao giờ là một quốc gia chính trị. Điều này cho phép các ngôn ngữ khác nhau tiến
hoá, các văn hoá khác nhau tiến hoá, các tính cá nhân khác nhau tiến hoá, và quốc
gia là không đơn điệu; nó là khu vườn đẹp với nhiều hoa khác nhau, nhiều mầu sắc
khác nhau, nhiều hương thơm khác nhau. Và chúng ta cho phép điều đó, bởi vì đa
dạng là giầu có. Có dòng chảy bên trong nối mọi người, nhưng nó không mang tính chính trị; nó là tâm
linh. Người Bengali có ngôn ngữ riêng của mình, văn hoá riêng của mình, cách sống
riêng của người đó, tính cá nhân riêng của người đó. Người Punjab có ngôn ngữ
hoàn toàn khác, cách sống hoàn toàn khác và cách thức tính cá nhân hoàn toàn
khác. Họ không là như nhau; nhưng dầu vậy vẫn còn là những cá nhân độc lập lẫn
nhau, có dòng chảy bên trong của cảm giác tâm linh.
Cho nên Ấn Độ
bao giờ cũng vẫn còn cảm giác tâm linh, mầu sắc tâm linh; không phải là một
ngôn ngữ chán đơn điệu, một văn hoá, một tôn giáo. Điều không may là Ấn Độ đã
trở thành một nước nô lệ, bị nhiều dân tộc xâm lăng, và hai kẻ xâm lăng đặc biệt
- người Moguls và người Anh - họ đã cố gắng tạo ra một quốc gia chính trị từ tự
do tâm linh. Họ buộc Ấn Độ trở thành quốc gia chính trị. Đấy là dưới ép buộc,
dưới bạo lực.
Nhớ hai khái niệm
khác nhau này. Cảm giác tâm linh là một điều; nó không làm cho bạn thành nô lệ,
nó cho phép bạn tạo không gian cho bản thân mình. Nhưng một quốc gia chính trị,
thống nhất cố gắng phá huỷ tính đa dạng. Chẳng hạn, nước Anh áp đặt tiếng Anh
như một ngôn ngữ cho cả đất nước này. Điều này mang tính rất huỷ diệt. Nó lấy
đi chân giá trị của tiếng Bengali, của tiếng Punjab, của tiếng Urdu, của tiếng
Hindi, của tiếng Malayalam. Người Mô ha mét giáo đã cố gắng cùng điều đó, để áp
đặt tiếng Urdu làm ngôn ngữ quốc gia. Ấn Độ không phải là một quốc gia theo
nghĩa đó. Nó là một lục địa, và nó có thể được giữ như là một quốc gia chỉ qua
bạo lực.
Winston
Churchill, trước khi Ấn Độ trở nên tự do - ông ấy không còn là thủ tướng nước
Anh nữa - đã đưa ra một nhận xét rất sát hợp. Ông ấy nói, "Khoảnh khắc người
Anh rời khỏi Ấn Độ, nó sẽ tan thành từng mảnh." Ông ấy đúng. Ông ấy biết rằng
việc vẫn còn là một quốc gia của Ấn Độ là bị áp dặt; nó không phải là sự phát
triển bên trong. Và đó là điều đã xảy ra. Khoảnh khắc Ấn Độ trở nên độc lập , đầu
tiên nó bị chia thành hai quốc gia - Pakistan, Hindustan; rồi Bangladesh tách
khỏi Pakistan. Bây giờ cùng điều đó được người Sikh làm, cùng ham muốn được độc
lập, và tôi không thấy có gì sai trong đó. Tôi muốn thấy Ấn Độ là một đơn vị
tâm linh, nhưng tôi không muốn nó vẫn còn bị ép vào trong một quốc gia chính trị.
Nhưng những người
lãnh đạo chính trị muốn nó vẫn còn là một nước, bởi vì nước càng lớn, quyền lực
của họ càng lớn. Nó sẽ là một mảnh đất đẹp hơn nhiều nếu người Bengal, Punjab,
Tamil, và các nhóm ngôn ngữ khác, đặc biệt khi có liên quan tới chính trị, được
độc lập hoàn toàn. Tôi muốn thấy Ấn Độ có ba mươi thủ tướng và ba mươi tổng thống.
Đấy không phải là mất mát. Tôi muốn thấy Ấn Độ trong UNO có ba mươi ghế. Tại
sao chỉ một phiếu bầu? Bạn có thể có ba mươi phiếu bầu. Và thống nhất tâm linh
còn lại. Từ Nam Ấn Độ, từ Bắc, từ Đông, từ Tây, tất cả họ cùng tới Kumbhamela tại
Prayag để đầm mình trong dòng sông Hằng linh thiêng. Linh hồn của họ vẫn còn là
một.
Đấy sẽ là một
ngày vĩ đại khi Ấn Độ trở thành quốc gia không chính trị - như nó bây giờ nó là
thừa kế của Anh, nó là một phần của tính nô lệ vào người Anh - nhưng trở thành
một liên bang các quốc gia độc lập. Bạn có thể thấy trong những vấn đề đơn giản.
Sau bốn mươi năm bạn không có khả năng tạo ra duy nhất ngôn ngữ quốc gia, và
tôi nói bạn sẽ không có khả năng trong bốn nghìn năm đâu. Và không cần, bởi vì
mỗi ngôn ngữ có hương vị riêng của nó, có cái đẹp riêng của nó. Tại sao ngôn ngữ
này được áp đặt lên ngôn ngữ khác? Tại sao tôn giáo này được áp đặt lên tôn
giáo khác? Tại sao một loại nhân cách đặc biệt được áp đặt lên toàn thể Ấn Độ?
Tại sao làm nó thành một lục địa đơn điệu?
Nhưng chính
khách không thể giải quyết được vấn đề này. Vấn đề của họ không phải là vấn đề
của đất nước, nó không phải là vấn đề của bạn. Nó là tham vọng riêng của họ và
của bản ngã riêng của họ. Bây giờ bạn có một tổng thống, một thủ tướng. Nếu Ấn
Độ trở thành liên bang, giáo đoàn tâm linh, một cách tự nhiên quyền lực của các
chính khách sẽ bị thu lại. Và bất kì ai nắm được quyền lực đều không muốn mất
nó. Người đó muốn tăng nó lên, với bất kì giá nào.
Tôi đã đi khắp
nước nhiều lần, và tôi thấy sự đa dạng đẹp đẽ của các ngôn ngữ, của quần áo, của
thức ăn, của văn hoá, của tính cách. Đừng san bằng nó. Tiếng Urdu có phép xã
giao lịch sự riêng của mình. Người Bengal có âm nhạc riêng của họ, không ngôn
ngữ nào khác có thể thay thế được. Người Bengal có văn học riêng của họ, đã
vươn lên đến đỉnh cao nhất. Cùng điều đó cũng đúng cho các ngôn ngữ khác, chiều
hướng khác.
Câu hỏi của bạn
là: tại sao đẳng cấp, tín điều tan rã? Chúng bao giờ cũng là tách biệt. Chúng bị
áp đặt trên đầu ngọn súng để vẫn còn bên trong sự thống nhất chính trị. Tại sao
bạn lại quan tâm nhiều thế đến việc độc lập khỏi người Anh? Vấn đề là gì? Họ đã
làm tốt hoàn hảo, họ đã kinh nghiệm qua. Toàn thể tranh đấu tự do mất ý nghĩa.
Nhưng không, bạn muốn có căn cước riêng của mình. Và khi người Bangladesh cố gắng
tách ra khỏi Pakistan - một hiện tượng tự nhiên, không có gì chung giữa
Pakistan và Bangladesh cả, ngoại trừ tôn giáo của họ...
Cho nên tôn
giáo không cần thống nhất chính trị nào. Tôn giáo là tính cá nhân. Nó là giao cảm
của bạn với điều thiêng liêng. Nhưng người Bangladesh có ngôn ngữ riêng của họ,
văn hoá riêng của họ, thơ ca riêng của họ, âm nhạc riêng của họ. Vẫn còn cùng với
Pakistan là điều huỷ diệt, bởi vì Pakistan không có những phẩm chất đó, nó có
cách riêng của nó. Và bạn thấy tâm trí của các chính khách: Indira Gandhi giúp
Bangladesh tách ra khỏi Pakistan. Bây giờ đây là chuẩn kép. Bây giờ Punjab muốn
có độc lập riêng của nó, cùng nguyên tắc đáng phải được tuân theo. Họ có tôn
giáo riêng của họ, họ có điệu vũ riêng của họ, họ có bài ca riêng của họ, họ có
văn học riêng của họ, và họ muốn được tự do khỏi mọi gánh nặng của người khác.
Bạn có thể thấy, người Sikh có cá tính riêng của họ, và đòi hỏi của họ được độc
lập phải được mọi dân tộc yêu tự do ủng hộ.
Thay vì ủng hộ
họ, người Sikhs bị giết, đền thờ linh thiêng của họ đã bị giới quân sự chiếm
đóng. Trả đũa lại họ giết người Hindu, và đấy là điều kì lạ thế bởi vì họ đã sống
trong năm trăm năm theo một cách đẹp đẽ nhất. Điều đó đã không xảy ra ở bất kì
đâu khác trên thế giới. Trong cùng một gia đình chồng có thể có thể là người
Hindu, và vợ có thể là người Sikh, hay ngược lại. Bố có thể là người Sikh và
con có thể là người Hindu. Không có vấn đề gì.
Tôn giáo là
chuyện cá nhân. Không ở đâu trên thế giới này, trong cùng một ngôi nhà bạn sẽ
thấy hai tôn giáo. Việc nở hoa kì lạ đó đã xảy ra ở Punjab. Và bạn có thể thấy
cách thức những điều nhỏ bé tạo ra khác biệt thế, bởi vì năm trăm năm trước họ
tất cả đều là người Hindus, chấp nhận các giáo huấn của Nanak, chấp nhận tính
cá nhân khác, tâm lí khác. Bây giờ bạn có thể thấy, người Sikh và người Hindu
hoàn toàn khác.
Tôi đã tới tiếp
xúc với mọi nền văn hoá ở Ấn Độ. Bạn có thể tin cậy vào người Sikh. Người đó là
người chân thành nhất trong toàn thể đất nước này. Chỉ đổi ngôn ngữ, đổi tôn
giáo, đổi việc sống đã tạo ra một loại người hoàn toàn khác - một người đẹp đẽ.
Và tôi yêu tính đa dạng; tôi không muốn rằng toàn thế giới chỉ đầy những hoa hồng.
Hoa hồng đẹp đấy, nhưng nếu toàn thế giới đầy những hoa hồng, chúng sẽ mất cái
đẹp đi. Hàng triệu kiểu hoa có đó. Điều đó làm cho thế giới phong phú.
Và điều đã xảy
ra ở Punjab đang sắp xảy ra ở phần khác của đất nước nữa, chẳng chóng thì chầy.
Nó đã xảy ra trước hết ở Punjab bởi vì họ có khí phách. Trong năm trăm năm họ
đã tạo ra con người bạo dạn, chiến binh, một kỉ luật nào đó, một sự sẵn sàng
nào đó để chết vì bất kì lí do gì họ nghĩ là đáng chết vì nó. Đó là lí do tại
sao họ là người đầu tiên; và bạn sẽ không có khả năng bởi vì quân đội của bạn
và bởi vì các lực lượng xấu của bạn đàn áp nó. Hoặc người Sikhs sẽ vẫn còn là một
đất nước độc lập, hoặc họ sẽ chết hoàn toàn. Trong khi người Sikh cuối cùng vẫn
còn, cuộc đấu tranh của họ vẫn tiếp tục. Và vì cuộc đấu tranh đó, họ không chịu
trách nhiệm.
Xin lưu ý điểm
này: họ không chịu trách nhiệm vì cuộc đấu tranh. Họ đơn giản đòi tự do. Điều
đó có thể được trao một cách thương yêu, và họ sẽ vẫn còn là người bạn của bạn.
Bạn đã tạo ra kẻ thù trong nhà riêng của mình. Bất kì ai muốn được tự do, giúp
cho người đó được tự do, bởi vì tự do là giá trị tối thượng. Giúp người đó đứng
trên đôi chân của mình để cho mối liên hệ tâm linh của những người này vẫn còn
như cũ. Nếu ý niệm của tôi được hiểu đúng, và nó không bị xuyên tạc, bóp méo,
thì ngay cả Pakistan và Bangladesh sẽ trở thành một phần của Ấn Độ lớn hơn, một
liên bang.
Ấn Độ chỉ có thể
là một lục địa, nó không bao giờ có thể là một quốc gia. Họ tất cả có thể cùng nhau
khi có liên quan tới phòng thủ. Ngoại trừ phòng thủ, họ có thể tuyệt đối độc lập.
Với trưởng thành của họ, họ có thể có ngôn ngữ quốc gia riêng, họ có thể có kí
tự quốc gia riêng của mình.
Bạn đang hỏi tại
sao bỗng nhiên điều này lại xảy ra. Nó không xảy ra bỗng nhiên đâu. Lực giữ các
bạn với nhau không còn đó nữa. Chính việc nô lệ đang giữ các bạn với nhau.
Chính tự do đang cho phép bạn hiện hữu theo cách riêng cùa mình. Tại sao bám lấy
nhau? Và lành mạnh về mặt kinh tế nữa.
Nếu Ấn Độ trở
thành ba mươi quốc gia, gánh nặng của các vấn đề được chia ra. Nó không còn đè
lên một quốc gia nữa. Ba mươi quốc gia này sẽ tìm ra giải pháp riêng của mình.
Tự do đem lại trách nhiệm. Đây là một lí do.
Lí do thứ hai,
người Hindu trong năm nghìn năm sau Manu và cuốn sách rất dở của ông ấy
MANUSMRITI đã sống theo một cách kì lạ. Chỉ ở Ấn Độ hệ thống đẳng cấp tồn tại.
Hậu quả của nó là rất lớn. Bạn được sinh ra là người brahmin. Bạn có thể không
có một phẩm chất của người brahmin, nhưng bạn sẽ được tôn thờ. Bạn được sinh ra
là một tiện dân. Bạn có thể có phẩm chất của một brahmin.
Hiến pháp của Ấn
Độ không do người brahmin tạo ra; nó được tiến sĩ Ambedkar tạo ra, ông ấy là tiện
dân. Ông ấy đã được mời tới để làm hiến pháp bởi vì ông ấy có trí óc sắc sảo nhất
đối với các vấn đề liên quan tới luật và hiến pháp. Các shankaracharyas không
được mời.
Việc sinh không
quyết định cái gì cả. Hành động của bạn, cuộc sống của bạn, tính cách của bạn
mang tính quyết định. Nhưng Hindu giáo vẫn còn bị chia rẽ theo việc sinh. Nó
không có tính linh động, không chuyển động. Tiện dân không thể trở brahmin được.
Điều này là xấu. Một vaishya không thể trở thành chiến binh được. Đường nét được
vẽ ra từ chính việc sinh. Xã hội đã sống theo cách chết. Cuộc sống cần chuyển động.
Nếu tiện dân có
thể đạt tới được trí huệ, người đó nên là brahmin; và nếu brahmin có thể làm ra
những đôi giầy đẹp, người đó nên là tiện dân. Và không nên có vấn đề ai cao hơn
và ai thấp hơn. Vấn đề nên là liệu giầy bạn làm ra có tính nghệ thuật không, có
ổn định không(*).
Tôi nhớ tới
Abraham Lincoln, khi ông ấy trở thành tổng thống Mĩ. Ông ấy không bao giờ có thể
trở thành tổng thống Ấn Độ được. Mặc dầu Mahatma Gandhi cả đời mình đã nói một
điều dối trá, rằng tổng thống đầu tiên của Ấn Độ sẽ là một tiện dân. Nhưng khi Ấn
Độ trở nên tự do, ông ấy quên hoàn toàn về điều đó. Không chỉ tiện dân, mà đàn
bà tiện dân sẽ là tổng thống đầu tiên. Nhưng không ai bận tâm về điều đó. Mà
ông ấy cũng không nhắc tới điều đó. Đấy đơn giản chỉ là chính trị (không nghe được).
Điều dối trá mà các chính khách là chuyên gia lan truyền là để thu được phiếu bầu,
sự ủng hộ của tiện dân.
Bây giờ lần đầu
tiên tiện dân được phép tới trường. Họ đã không được phép; trong năm nghìn năm
họ đã không được phép thậm chí nghe kinh sách tôn giáo.
Không có khả
năng nào cho Abraham Lincoln trở thành tổng thống của Ấn Độ, và ông ấy là một
trong những tổng thống giỏi nhất mà thế giới đã tạo ra. Nhưng ông ấy là tiện
dân theo phân loại của người Hindu (không nghe được). Ông ấy là con của một thợ
giầy, và ngay cả ở Mĩ người ta cũng phật ý. Nhà quí tộc, nhà triệu phú, và con
của thợ giầy. Trước khi ông ấy phát biểu bài nói thứ nhất của mình cho Thượng
nghị viện, một nghị sĩ, chỉ để chế nhạo ông ấy, đã đứng dậy, và nói: 'Thưa ông
Abraham Lincoln, bởi may rủi ông đã trở thành tổng thống, nhưng đừng quên ông
là ai. Bố ông thường làm giầy cho tôi, cho gia đình tôi, bao giờ cũng nhớ rằng,
rằng ông là con thợ giầy."
Abraham Lincoln
là người hiếm hoi. Mắt ông ấy tràn đầy giọt lệ. Ông ấy nói, "Tôi biết ơn
ông, rằng ông đã nhắc nhở tôi về bố tôi. Tôi biết hoàn toàn rõ rằng tôi không
thể là tổng thống tốt hơn bố tôi là thợ giầy. Bố tôi là thợ giầy tốt hơn tôi có
thể là một tổng thống tốt hơn(*). Ông ấy là người tốt hơn tôi. Ông ấy hoàn hảo
(không nghe được) và tôi muốn hỏi ông tại sao, bỗng nhiên, tên của bố tôi lại tới
trong đầu tôi. Tôi có thể thấy ông đang đi đôi giầy mà bố tôi làm. Chúng có bó
chân không (*)? Tôi không phải là thợ giầy lớn, nhưng từ thời thơ ấu, ngồi cạnh
bố mình, giúp cho ông ấy, tôi đã học được một chút ít nghệ thuật. Nếu giầy của
ai đó gây rắc rối cho bất kì ai, tôi có thể sửa được nó. Nó phải bó chân, bằng
không thì làm sao ông nhớ được? Sáng mai tôi sẽ tới nhà ông và sửa lại bất kì
điều gì cần thiết, bất kì cái gì tôi có thể làm, mặc dầu điều đó sẽ không hoàn
hảo lắm. Bố tôi mới hoàn toàn hoàn hảo, và tôi cảm thấy, sâu bên dưới, rằng tôi
sẽ không bao giờ là một tổng thống tốt hơn bố tôi là thợ giầy tốt hơn."
Nhà quí tộc này
tưởng rằng mình chế giễu được Lincoln. Sự việc lại sinh ra kết quả ngược lại.
Im lặng như tờ trong Thượng viện; họ đã không mong đợi câu trả lời như vậy.
Nhưng ở Ấn Độ
ngay cả người như Rama, người bạn coi là hoá thân một phần của Thượng đế, sau rốt
là một kẻ độc đoán Hindu. Con của một brahmin nào đó chết; bây giờ, mọi người
được sinh ra đều chết. Và brahmin đó, đem xác chết của con mình tới Rama, và
ông ta nói, "Điều gì đó rất gở đang xảy ra trong vương quốc này, bằng
không thì con không thể chết trước bố được."
Một cuộc tìm kiếm
lớn đã được tiến hành và người brahmin đó tìm ra một tiện dân đang ẩn sau bụi
cây để nghe RIG VEDA mà các brahmin vẫn đọc. Đây là tội lỗi. Người tiện dân này
bị đem tới Rama. Chỉ riêng hành động này cũng đủ bác bỏ Rama hoàn toàn. Không
có công lí, không có công bằng, thậm chí không liên quan; nhưng bởi vì anh ta
đã nghe câu mật chú RIG VEDA vốn là riêng tư (*), chì lỏng đã được đổ vào cả
hai tai anh ta, để cho anh ta không bao giờ nghe thấy cái gì nữa. Và điều này
do Rama làm. Mọi người đều giận tôi về điều kì lạ này. Chân lí gây tổn thương.
Bây giờ bạn có
thể gọi con người này là hoá thân của Thượng đế được không? Ít nhất đối với Thượng
đế phải không có brahmin,
không có tiện
dân, không có *chhatriya, không vaishya. Họ tất cả đều
là sáng tạo của ông ấy. Ông ấy phải là cha của tất cả. Và công lí nào có đó?
Ông ấy đã phá huỷ cả hai tai người đó vì toàn thể cuộc sống của người đó. Theo
tôi, tiện dân đó phải đã lên thiên đường, nhưng Rama thì không thể lên được.
Ông ấy nên ở địa ngục. Ông ấy phải ở địa ngục.
Bây giờ tiện
dân đang học tập trong trường phổ thông, cao đẳng, đại học. Bằng không làm sao
bạn có thể tạo ra một tiến sĩ Ambedkar? Một cách tự nhiên, tiện dân muốn được đối
xử như con người. Bạn đã đối xử với tiện dân trong hàng nghìn năm như gia súc.
Thậm chí còn tồi tệ hơn. Thậm chí đến cái bóng của tiện dân, Manu nói, là không
được chạm tới. Thậm chí đến cái bóng, cái không tồn tại, nếu tiện dân này đi
qua và cái bóng của người đó rơi vào bạn, bạn phải đi tắm.
Cho nên bất kì
thời kì khó khăn nào Ấn Độ đang trải qua đều được tôi tuyệt đối ủng hộ. Đây là
những ngày của cách mạng, cách mạng từ mọi loại nô lệ: chính trị, tôn giáo, tâm
linh.
Không tôn giáo
nào chấp nhận đàn bà ngang bằng đàn ông. Jaina giáo nói rằng đàn bà không thể
trực tiếp lên cõi trời, cô ấy trước hết phải được sinh ra làm đàn ông, chỉ thế
thì cô ấy mới lên được cõi trời. Nhưng một người đàn bà, người phải đã có lòng
dũng cảm mênh mông, và thông minh mênh mông, đã đạt tới chứng ngộ trong cuộc sống
này; phải đã là một nhân cách có sức lôi cuốn đến mức ngay cả người Jaina cũng
phải chấp nhận bà ấy là tirthankaras của họ.
Người Jainas có
chỉ tiêu rất giới hạn - hai mươi bốn tirthankaras trong một sáng tạo. Và một
sáng tạo là hàng tỉ hàng tỉ năm ánh sáng. Hai mươi bốn tirthankara của họ đã xảy
ra. Bây giờ không có khả năng cho bất kì ai trở thành tirthankara. Tirthankara
thứ hai mươi nhăm không xảy ra. Người đàn bà này, người có tên là Mallibai, đã
trở thành tirthankara. Từ tirthankara có nghĩa là 'người tìm ra con đường': người
đã tìm thấy con đường, đã đi qua con đường,
đã đạt tới mục đích. Nhưng điều người Jaina đã làm, không thể nào tin nổi, xấu
làm sao, họ đã đổi tên trong kinh sách của Mallibai thành Mallinath, cho nên bất
kì ai đọc kinh sách Jaina sẽ không bao giờ có ý niệm nào rằng trong hai mươi bốn
tirthankaras có một đàn bà. Tới đền thờ của người Jaina mà xem, nơi có tượng của
hai mươi bốn tirthankaras. Tất cả đều là đàn ông. Không tượng nào là đàn bà.
Trong thời thơ ấu
của tôi, tôi đã hỏi bố tôi rằng "Trên cổng ngôi đền có viết 'Satyameva
jayate', chân lí bao giờ cũng trở nên thắng lợi. Nhưng bố chỉ cho con trong hai
mươi bốn tượng này, ai là Mallibai?" Họ tất cả đều là đàn ông, không có
đàn bà (không nghe được). Bạn đã từng lừa gạt, bạn đã tinh ranh. Các thánh nhân
của bạn, các học giả của bạn, tất cả đều đã lừa dối nhân loại trong hai mươi
nhăm thế kỉ để che giấu một sự kiện đơn giản là nếu tâm linh không liên quan gì
tới thân thể, dù bạn có thân thể của đàn ông, hay của đàn bà, đều không thành vấn
đề. Các bạn có cùng tâm thức. Và tâm thức không là đàn ông không là đàn bà.
Hỏi: Tôi rất tiếc phải ngắt lời thầy, nhưng tôi có ba hay bốn
câu hỏi và chỉ còn lại nửa giờ cho việc nói.
Đáp: Tôi sẽ trả
lời bốn câu hỏi của bạn trong bốn phút. Bạn đừng ngắt lời tôi, bởi vì mọi câu hỏi
của bạn, các câu hỏi khác, đều là rác rưởi. Chỉ câu hỏi này mới thích đáng, và
có ích cho đất nước. Đó là lí do tại sao tôi trả lời nó. Nếu câu hỏi này không
có đó, bạn đã không ở đây.
Hỏi: Tôi đã tới để phỏng vấn; tôi sẽ tới vào các buổi tối để
nghe bài nói nhưng thầy đã trả lời câu hỏi thứ nhất của tôi, và tôi phải có khả
năng đi tiếp vào các câu hỏi còn lại.
Đáp: Tôi còn
chưa trả lời nó. Bạn đã tới cuộc phỏng vấn của tôi; bạn phải kiên nhẫn. Tôi
không phải là chính khách mà có thể bị nhà báo doạ nạt.
Hỏi: Tôi không doạ thầy, Osho, tôi chỉ giải thích quan điểm
của tôi, rằng tôi đã tới đây để phỏng vấn, với một danh sách các câu hỏi mà thầy
đã thấy, và chúng tôi chỉ còn nửa giờ rồi phải đi, và tôi muốn...
Đáp: Tôi biết.
Hỏi: ... bất kì điều gì thầy nghĩ về các câu hỏi, tôi đều muốn
trả lời cho những câu hỏi đó trước khi tôi đi. Tôi ngụ ý.
Đáp: Được.
Hỏi: Thầy có thấy việc thầy quay trở về Ấn Độ là kết thúc của
giai đoạn truy tìm của thầy không?
Đáp: Không. Bởi
vì truy tìm tâm linh là cuộc truy tìm vĩnh hằng. Nó không có kết thúc. Câu hỏi thứ
hai.
Hỏi: Trong một thời gian dài thầy đã đề xuất một triết lí
cho phép người thành kính diễn đạt tự do cảm giác. Việc thực hành dục trong đạo
tràng của thầy đã nhận được sự quan tâm đặc biệt từ các phương tiện truyền
thông. Bây giờ với sự tan vỡ ảo tưởng của thầy vào nhân loại, thầy có thấy thay
đổi trong giáo huấn cơ sở của thầy không?
Đáp: Không. Tôi
không thấy bất kì thay đổi nào trong tôi. Và phương tiện truyền thông đã gợi sự
chú ý tới ý niệm của tôi về dục, bởi vì họ tất cả đều là kẻ điên về dục. Dục bị
kìm nén.
Tôi có bốn trăm
cuốn sách, và chỉ một cuốn về dục. Ba trăm chín mươi chín cuốn sách đã không nhận
được đáp ứng nào từ các phương tiện truyền thông. Chỉ một cuốn sách... và cuốn
sách đó cũng không về tính dục; cuốn sách đó là cách biến đổi dục thành siêu
tâm thức. Tên của cuốn sách đó là Từ dục tới siêu tâm thức. Không ai trong giới
truyền thông bận tâm về siêu tâm thức cả. Họ chỉ quan tâm tới dục. Những kẻ
điên về dục. Nào tiếp đi, câu hỏi thứ ba.
Hỏi: Nhưng khi thầy quay lại thầy đã nói thầy vỡ mộng với
nhân loại, thầy đã nói rằng chiến tranh thế giới thứ ba là một giải pháp tốt.
Cho nên, tôi muốn nói, liệu điều này có đem lại thay đổi trong cách thầy nhìn
nhân loại không?
Đáp: Không. Tôi
đã không nhận biết về toàn thể nhân loại. Tôi đã sống trong đất nước này, và
tôi đã sống với các sannyasins của tôi. Và tôi nghĩ các sannyasin của tôi đại
diện cho nhân loại.
Họ chắc chắn đại
diện cho nhân loại, bởi vì họ đã vứt bỏ mặt nạ của họ. Tôi đã đi vòng quanh thế
giới, để xem, và tôi đã thấy rằng mọi người đang ẩn sau mặt nạ, đều giả dối, đều
giả tạo, đều không đáng cứu. Đó là lí do tại sao tôi đã nói chỉ có một hi vọng
cho nhân loại, và đó là chiến tranh thế giới thứ ba hạt nhân. Nhân loại mục ruỗng
này nên được kết thúc đi. Không ai sẽ có khả năng nói điều này, điều tôi đang
nói, bởi vì không ai có can đảm nói điều này.
Chỉ những người
đã đạt tới tâm thức từ nay trở đi tôi sẽ quan tâm tới họ. Nhân loại còn lại đối
với tôi đã chết rồi. Tôi không quan tâm tới nó.
Hỏi: (Không nghe được) Thầy đã có các vấn đề trong chúng
tôi, tôi muốn biết liệu đấy có phải bởi vì thất bại của phần (*) của những người
thành kính thầy để sống theo giáo huấn của thầy hay không?
Đáp: Không. Đấy
là thành công của những người thành kính với tôi để sống theo chuẩn mực của tôi,
điều đã tạo ra vấn đề cho chính phủ Mĩ. Bao giờ thành công cũng gây ra vấn đề.
Ai quan tâm tới thất bại? Bạn không ghen tức với người ăn xin (*), bạn ghen tức
với những người đã thành công trong cuộc sống.
Công xã của tôi
là công xã đầu tiên trong toàn thể lịch sử con người đã thành công theo đủ mọi
cách. Và đó là rắc rối cho chính phủ Mĩ, bởi vì người Mĩ họ bắt đầu tự hỏi
mình, rằng nếu những người này có thể sống đáng yêu thế, phúc lạc thế, giầu có
thế, tự túc thế trong sa mạc, mà chưa từng được trồng trọt bao giờ, thế thì bạn
làm gì với hàng tỉ đô la? Tại sao nước Mĩ có ba mươi triệu người ăn xin?
Bạn đang cố lên
tới mặt trăng, và người của bạn đang chết trên phố; ba mươi triệu người. Và có
ba mươi triệu người khác đang chết trong bệnh viện, bởi vì họ ăn quá nhiều. Cho
nên bạn điên khùng hay cái gì? Sáu mươi triệu người có thể dễ dàng được cứu
trong một khoảnh khắc; chỉ một chút ít tâm thức, rằng bạn đang ăn thức ăn của
ai đó khác, và đang giết bản thân bạn, và đang giết người đó. Bạn có thể cứu lấy
bản thân mình và cứu người khác. Trong công xã của tôi không có tiền tệ, không
dùng tiền bạc, bởi vì mọi nhu cầu đều được công xã đáp ứng. Nếu năm nghìn người
có thể sống không tiền... tôi chưa từng thấy một tờ đô la nào trong năm năm ở
Mĩ. Không có nhu cầu. Chúng tôi trồng trọt lương thực, làm ra sản phẩm sữa, trồng
rau cỏ, hoa quả; chúng tôi làm mọi thứ, chúng tôi làm nhà, làm đường, chúng tôi
đã làm sa mạc nở hoa thành ốc đảo.
Điều này trở
thành vấn đề, không phải là thất bại. Sự thành công trở thành vấn đề. Tôi đã mời
Ronald Reagan, tôi đã mời thống đốc Oregon, tới để xem điều đang xảy ra ở đây.
Mọi người đều làm việc, năm nghìn người và ăn cùng nhau trong một nhà bếp, và đến
cuối ngày, khi mặt trời lặn, cả thung lũng, cả núi non quanh nó, đều bắt đầu
tràn ngập với điệu vũ, tiếng sáo, mọi người ca hát, nhảy múa tới nửa đêm. Đến
sáng họ bắt đầu bằng thiền, và tối họ đi vào giấc ngủ với âm nhạc.
Nếu điều này có
thể xảy ra cho năm nghìn người, sao nó không thể xảy ra cho mọi người? Đây là vấn
đề của họ. Và mới vài ngày trước đây Tổng chưởng lí Mĩ đã chấp nhận điều đó một
cách không chủ ý. Ông ấy được hỏi tại sao Osho không bị cầm tù. Ông ấy đã trả lời
rằng "Ưu tiên của chúng tôi là phá huỷ công xã này, bởi vì công xã này đã
trở thành vấn đề cho chúng tôi." Không ai có thể dùng tiền trong công xã,
cho nên bạn có thể là tỉ phú và bạn có thể là kẻ ăn xin, nhưng không ai giầu,
không ai nghèo. Nếu bạn không thể dùng tiền của mình trong công xã, tiền của bạn
là vô dụng. Không áp đặt bất kì chuyên chính vô sản nào, chúng tôi vẫn xoay xở
tạo ra được một phẩm chất cao hơn của chủ nghĩa cộng sản.
Đó là vấn đề
cho các chính khách Mĩ. Nó trở thành nhiều vấn đề hơn là Liên Xô, bởi vì Liên
Xô vẫn nghèo. Và công xã này lại trở nên giầu có hơn, bởi vì mọi người đều làm
việc có năng suất, và mọi người đều chia sẻ. Một công xã với năm nghìn người có
năm trăm ô tô, năm máy bay, một trăm xe buýt có điều hoà, và không đâu mà đi cả.
Người Mĩ tới và xem và họ sửng sốt, rằng làm sao bạn lại xoay xở được tất cả những
điều này? Và chúng tôi đã không xin bất kì người Mĩ nào chu cấp, chúng tôi đã
không chấp nhận bất kì quyên góp nào của người Mĩ. Đấy là do chính các
sannyasin, bất kì cái gì họ đã mang tới hay sản xuất ra bằng công việc của họ.
Thành công của chúng tôi đã là vấn đề.
Hỏi: Bây giờ thầy lập kế hoạch làm gì ở Ấn Độ? Thầy có thiết
lập đạo tràng không, bởi vì chính phủ của Rajiv Gandhi đã có lần từ chối cho
phép thầy; cho nên thầy sẽ thử và tạo lại đạo tràng này ở Ấn Độ sao?
Đáp: Không. Tôi
không định tạo ra bất kì đạo tràng nào ở Ấn Độ. Các sannyasin có thể tạo ra đạo
tràng ở Ấn Độ. Bây giờ họ có khả năng, không cần tới tôi. Tôi có thể khánh
thành đạo tràng của họ! Công việc của tôi sẽ là nghỉ vài ngày ở Ấn Độ, và thế rồi
đi vòng quanh thế giới bởi vì tôi có biết bao nhiêu công xã trên khắp thế giới,
tại mọi nước. Mãi cho tới giờ, các sannyasin đã tới tôi. Điều đó là không kinh
tế. Bây giờ tôi sẽ đi tới từng công xã, sống bốn năm tuần, bất kì điều gì chính
phủ của họ có khả năng dung thứ. Đây sẽ là chỗ nghỉ ngơi của tôi, không phải là
đạo tràng. Khi mọi chính phủ đều mệt mỏi, tôi sẽ nghỉ ở đây. Nhưng tôi không định
tạo ra bất kì đạo tràng nào hay bất kì cái gì. Bây giờ các sannyasin hoàn toàn
nhận biết điều gì cần phải làm, và họ đang làm.
Mọi nơi các đạo
tràng mới, các công xã mới, đang được tạo ra khắp thế giới, các trung tâm mới
được mở ra; và họ tất cả đều đang mời tôi, bởi vì tôi đã bảo họ đừng đến đây.
Đây sẽ chỉ là chỗ nghỉ ngơi cho tôi. Máy bay phản lực của tôi sẽ đậu ở sân bay
và vào bất kì lúc nào tôi sẽ bắt đầu đi khắp thế giới. Theo cách đó, tôi sẽ tới
tiếp xúc với nhiều sannyasins hơn, thân thiết hơn, sống với họ. Nói tóm lại,
tôi định thay đổi toàn thể thế giới này và biến những người thông minh của thế
giới này thành sannyasins, và để trách nhiệm tạo ra công xã và đạo tràng
sannyas cho họ. Và họ đang làm tốt hoàn hảo.
Ngay ở một nước,
nước Đức, có sáu công xã nơi hàng nghìn sannyasins đang sống. Chính phủ Đức sợ,
nghị viện Đức ra nghị quyết rằng tôi không được phép vào Đức. Họ không sợ việc
vào của tôi. Họ sợ thanh niên Đức, và sáu công xã, bởi vì tôi có ít nhất hai
mươi nghìn sannyasins ở Đức.
Rajiv Gandhi
không thể ngăn cản việc tạo ra đạo tràng của tôi. Tôi có hàng nghìn sannyasins ở
Ấn Độ. Nếu tôi muốn tạo ra bất kì đạo tràng nào, bất kì công xã nào, thì Rajiv
Gandhi sẽ bị nguy với chức thủ tướng của ông ấy.
Hỏi: Xin cám ơn thầy.
Xem tiếp – Quay về Mục lục