Với hai mươi tư giờ một ngày, cố nhớ những giây phút vốn là phép màu và thiêng liêng đó trong cuộc đời của bạn. Nhớ lại vài thời khắc đó và cố biến chúng thành nền tảng cuộc đời của bạn.

Bạn sẽ thấy rằng những gì bạn nhớ tới dường như diễn ra thường xuyên hơn và rằng điều bạn luôn mong đợi sẽ bắt đầu xuất hiện khắp nơi xung quanh bạn. Và rồi thế giới sẽ xuất hiện dưới ánh sáng khác hoàn toàn.

Chương 2 - Buổi sáng đầu tiên

Osho - Con đường hoàn hảo
Chương 2 - Buổi sáng đầu tiên


4 tháng sáu 1964, buổi sáng
Rất vui khi gặp lại các bạn. Ở nơi xa xôi hiu quanh này, các bạn đã cùng nhau để nhận ra Thượng đế, để tìm ra sự thật, để biết bản thể của mình. Nhưng tôi muốn hỏi các bạn một câu hỏi được không? Có phải các bạn đang tìm kiếm điều gì đó riêng biệt với mình phải không? bạn có thể tìm kiếm một người nào đó ở xa, nhưng làm cách nào bạn có thể tìm kiếm chính bản thể bạn? bản thể bạn không thể được tìm kiếm trong hoàn cảnh giống như những thứ khác được tìm kiếm, bởi vì trong trường hợp này không có sự khác biệt giữa người tìm kiếm và người được tìm kiếm. Bạn có thể tìm kiếm thế gian nhưng không thể tìm kiếm bản thể bạn. Những người ra ngoài để tìm kiếm bản thể mình thì lại đi quá xa khỏi bản thể họ. Việc hiểu thực tế này một cách toàn bộ là điều quan trọng. Chỉ khi đó việc tìm kiếm mới là điều có thể. Nếu bạn muốn những dạng vật chất trên thế gian thì bạn phải nhìn ra bên ngoài, nhưng nếu bạn muốn tìm kiếm chính bản thể bạn thì bạn phải bình tĩnh, không bối rối, và bỏ rơi mọi sự tìm kiếm. Bạn thực sự là bạn khi được nhìn thấy trong tĩnh lặng, trong trống rỗng tuyệt đối.
Nên nhớ rằng tìm kiếm cũng còn là sự hào hứng và căng thẳng, khao khát và đam mê. Nhưng linh hồn không thể được nhận ra bởi đam mê. Đây là khó khăn. Nỗi đam mê chỉ là, con người khát khao trở thành một cái gì đó hoặc đạt được một cái gì đó, trong khi linh hồn đã thực sự ở bên trong con người. Linh hồn là ta, là chính mình, là tồn tại. Đam mê là linh hồn ở những hướng đối ngược. Chúng là những khía cạnh đối nghịch nhau.
Do vậy phải hiểu rõ ràng, linh hồn có thể được nhận ra, nhưng nó không phải là đối tượng của ước mong. Không có thể có ước mong nào như là ước mong cho linh hồn. Mọi ước mong đều trần tục; không-ước mong là tâm lình. Ước mong là vì tiền bạc hoặc tín ngưỡng, vì quyền lực hoặc nhận biết Thượng đế, vì khoái lạc trần tục hay giải thoát moksha, thì cũng không có gì khác biệt. Tất cả mọi đam mê đều là ngu dốt và lệ thuộc.
Tôi không yêu cầu bạn ước mong linh hồn. Tôi chỉ yêu cầu bạn nhận thức thấu đáo bản chất của ước mong. Việc hiểu đam mê sẽ giải phóng con người khỏi đam mê, bởi vì điều đó sẽ làm lộ ra đặc tính bệnh tật của nó. Nhận thức về bệnh tật có nghĩa là tự do khỏi bệnh tật. Không có ai biết bệnh tật mà lại muốn nó. Và khi không còn ước mong, khi tâm trí không bị quấy nhiễu bởi đam mê hoặc không tìm kiếm bất kỳ điều gì, vậy thì chính thời điểm đó, chính thời điểm yên tĩnh và bình lặng đó bạn trải nghiệm bản thể đích thực của mình. Linh hồn biểu lộ chính nó khi đam mê biến đi.
Vì thế, những người bạn của tôi, tôi yêu cầu bạn đừng khát khao chạy theo linh hồn mà hãy hiểu ước mong và giải thoát chính bạn khỏi chính nó. Vậy thì bạn sẽ biết và sẽ nhận ra atman, nhận ra linh hồn.
Đạo là gì? đạo, drahma không có gì liên quan với ý nghĩ hoặc tư tưởng. Nó phải liên quan với không-tư tưởng. Tư tưởng là triết lý. Nó cho bạn những kết quả hay những kết luận, nhưng nó không mang đến cho bạn sự thỏa mãn. Dharma là sự mãn nguyện. quá trình lôgic là ô cửa cho ý nghĩ trong khi samadhi là cửa ngõ cho mãn nguyện.
Samadhi là kết quả của shunya và chaitanya, của trống rỗng và thức tỉnh. Tâm trí phải trống rỗng nhưng phải thận trọng, và trong trạng thái đó của tĩnh lặng, ô cửa tới sự thật mở ra. Sự thật được nhận ra chỉ bởi trống rỗng, và hệ quả là toàn bộ cuộc đời của con người được chuyển hóa.
Chúng ta đạt tới trạng thái samadhi thông qua thiền, nhưng những điều được xem là thiền thì lại không phải là thiền thực sự. Đó cũng là ý nghĩ. Có thể, những ý nghĩ này liên quan đến linh hồn hay Thượng đế, nhưng chúng vẫn là những ý nghĩ. Những ý nghĩ liên quan tới điều gì thì cũng không tạo ra khác biệt. Thực tế, tất cả mọi ý nghĩ đều gắn liền với người khác, với người bên ngoài. Chúng liên quan tới những gì không phải là bản thể ta mà là tới vật chất. Không thể có ý nghĩ về bản thể ta, bởi vì để ý nghĩ tồn tại thì cả hai là cần đến. Vì vậy mà ý nghĩ không thể mang bạn ra bên ngoài sự lưỡng cực. Nếu con người nhận biết sự hợp nhất này, sống trong thực tại ta và biết về nó, vậy thì thiền, chứ không phải ý nghĩ, là con đường.
Ý nghĩ và thiền là hai khía cạnh hoàn toàn đối nghịch nhau. Cái trước hướng thẳng ra ngoài; cái sau hướng vào trong. Ý nghĩ là cách để biết người khác; thiền là con đường để biết bản thể ta. Nhưng nói chung, ý nghĩ vốn được coi như là thiền. Đây là sai lầm phổ biến và rất nghiêm trọng, tôi muốn cảnh báo bạn về sai lầm cơ bản này. Thiền có nghĩa là trở nên không hành động. Thiền không phải là hành động mà là trạng thái của bản thể. Nó bình ổn bên trong bản thể của chính con người.
Trong hành động, chúng ta xuất hiện trong mối liên hệ với thế giới bên ngoài; trong không hành động chúng ta liên hệ với chính chúng ta. Khi chúng ta không làm gì, chúng ta trở nên nhận biết chúng ta, nhưng chúng ta liên tục dính líu đến những hành động khác nhau, và không biết chính chúng ta là gì. Thậm chí chúng ta không biết rằng chúng ta tồn tại. Chúng ta quá bận trí, quá lo lắng. Ít nhất thì cơ thể cũng được nghỉ ngơi, nhưng tâm trí không bao giờ nghỉ ngơi. Thức, chúng ta nghĩ; ngủ, chúng ta mơ. Bị choán về những lo lắng và những hành động mà chúng ta quên chính chúng ta. Trong cuộc họp báo về công việc của chúng ta, chúng ta đã bỏ lỡ chính mình. Điều này mới kỳ lạ làm sao! nhưng đó là thực tế. Chúng ta đã bị lạc lối không phải trong đám đông mà là trong ý nghĩ của chính chúng ta, trong những giấc mơ của chúng ta, trong những mối lo lắng và những hành động của chúng ta. Chúng ta đã trở nên bị lạc trong chính mình. Thiền là con đường để giải thoát chúng ta khỏi đám đông tự tạo này, khỏi thú vui du lịch này.
Bằng chính bản năng của nó, thiền không thể liên quan đến bất kỳ hành động nào. Nó là không- hành động. Nó là giới hạn cho tâm trí không bận rộn. Đây là điều mà tôi thuyết giảng. Có vẻ kỳ cục khi nói rằng tôi thuyết giảng không-hành động, và chúng ta tập trung ở đây để thực hành không-hành động, nhưng ngôn ngữ của con người quá nghèo nàn và hạn chế. Đề cương phác thảo ra chỉ để biểu cảm hành động, không bao giờ có thể biểu cảm linh hồn.
Làm thế nào mà những gì cấu thành bài diễn thuyết lại biểu cảm được tĩnh lặng? Từ “thiền” gợi ý một dạng của hành động nhưng không phải như vậy, nó không có nghĩa của bất kỳ dạng hành động nào. Hẳn có thể là sai khi tôi nói, tôi đang “thực hành” thiền; hẳn sẽ là đúng nếu nói, tôi đang “trong” thiền. Nó giống như là tình yêu. Tôi đang trong tình yêu, nhưng tình yêu không thể được sản xuất ra. Do vậy tôi nói, thiền là trạng thái của tâm trí. Đây là điều quan trọng hàng đầu cần phải làm rõ khi bắt đầu.
Chúng ta không tập trung ở đây để làm bất kỳ điều gì mà để trải nghiệm trạng thái đơn giản chúng ta là vậy, nơi không có hành động xảy ra, nơi không có khói gợi ý hành động và chỉ ngọn lửa bùng cháy được giữ nguyên, nơi chỉ có bản thể giữ nguyên, nơi mà thậm chí ý nghĩ “ta là” không còn giữ nguyên, nơi chỉ đơn giản “thực tại” giữ nguyên. Đây là shunya, là trống rỗng. Đây là điểm, nơi mà chúng ta không nhìn thấy thiên hạ mà nhìn thấy sự thật. Trong sự rỗng không này, trong sự trống rỗng này, bức tường ngăn bạn biết chính bạn bị lung lay, những bức màn của ý nghĩ mở ra và sự sáng suốt trở nên rõ ràng. Tại điểm này bạn không nghĩ, bạn biết. Vậy thì sẽ có tầm nhìn; vậy thì sẽ có nhận biết.
thể và khách thể. Ở đây không có việc biết và cũng không có người biết, chỉ đơn giản là nhận biết. Trong văn cảnh này không có từ nào là phù hợp. “Không-từ ngữ” là từ thích hợp duy nhất. Nếu một ai đó hỏi tôi về trạng thái.
Nhưng cái từ “tầm nhìn” và “nhận biết” là rất không thích hợp, bởi vì ở đây không có sự khác biệt giữa người biết và việc biết, không có sự khác biệt giữa chủ thể và khách thể. Ở đây không có việc biết và cũng không có người biết, chỉ đơn giản là nhận biết. Trong văn cảnh này không có từ nào là phù hợp. “Không-từ ngữ” là từ thích hợp duy nhất. Nếu một ai đó hỏi tôi về trạng thái này thì tôi vẫn chỉ giữ im lặng - hoặc bạn có thể nói tôi truyền đạt câu trả lời bằng sự im lặng của mình.
Thiền là không-hành động. Hành động là một cái gì đó chúng ta có thể, hoặc không thể thực hiện cho phù hợp với những ước mong của chúng ta. Nhưng có sự khác biệt giữa bản tính tự nhiên và hành động của con người. Bản tính tự nhiên của con người là không hành động, không làm cũng như không phải không-làm. Ví dụ, hiểu và nhìn thấy là những phần của thực tại chúng ta. Thậm chí nếu chúng ta không làm gì thì chúng vẫn có đó. Bản tính tự nhiên liên tục hiện diện trong chúng ta và vì tính liên tục và không đổi đó mà chúng mới được gọi là tự nhiên. Bản tính tự nhiên không phải là một cái gì đó mà chúng ta tạo ra, nó là nền tảng của chúng ta. Nó là chính chúng ta. Chúng ta không tạo ra nó, nó là sự cố kết bên trong. Chúng ta gọi nó là dharma. Dharma có nghĩa là bản tính tự nhiên của chúng ta; nó có nghĩa là sự tồn tại tinh khiết.
Bản tính tự nhiên liên tục và không đổi này của chúng ta bị ngăn chặn bởi khía cạnh rời rạc của hành động của chúng ta. Giống như biển bị bao phủ bởi những con sóng và mặt trời bị che phủ bởi những đám mây, chúng ta bị che phủ bởi những hành động của chúng ta. Lớp của các hành động ngoài bề mặt che dấu chiều sâu bên trong. Những con sóng tầm thường che dấu tầm nhìn của chúng ta về độ sâu không dò được của đại dương. Kỳ lạ làm sao, cái phi thường bị ngăn cản bởi cái tầm thường, đốm nhỏ trong mắt làm ngọn núi bị che mờ! nhưng biển không dừng sự tồn tại chỉ vì sóng. Nó là linh hồn của những con sóng và cũng hiện diện trong chúng. Những người biết nhận ra đại dương trong những con sóng, nhưng những người không biết phải chờ cho đến khi sóng tan. Họ chỉ có thể nhìn vào đại dương sau khi sóng tan biển lặng.
Chúng ta phải lặn sâu vào lòng đại dương này, vào sâu bản năng tự nhiên của nó. Chúng ta phải quên những con sóng và nhảy vào đại dương. Chúng tôi à biết những độ sâu của chính chúng ta, nơi chỉ có biển mà không còn sóng, nơi chỉ có thực tại mà không có tương lai.
Thế giới nhận biết về không sóng và không chuyển động này luôn hiện diện trong chúng ta, nhưng chúng ta không nhận biết nó. Chúng ta đã quay mặt đi - chúng ta nhìn ra bên ngoài, chúng ta đã nhìn vào mọi thứ, chúng ta nhìn vào vạn vật. Nhưng chúng ta phải chịu đựng một điều trong tâm trí - chúng ta đang nhìn, và những gì được nhìn thấy cũng là của thế giới bên ngoài. Nhưng điều con người cần nhìn thấy, không phải là thế gian, mà là bản thể của mình.
Nếu việc nhìn liên quan tới khách thể thì đó là nghĩ; nếu việc nhìn tự do khỏi khách thể và hướng tới chính người nhìn thì đó là thiền. Bạn có đồng ý với sự phân biệt của tôi giữa nghĩ và thiền không? Việc nhìn hiện diện trong cả nghĩ và thiền, nhưng trong người trước thì nó là khách thể, và trong người sau thì nó là chủ thể. Nhưng cho dù chúng ta trong nghĩ hoặc trong thiền, cho dù chúng ta trong hành động hoặc trong không-hành động thì nhìn vẫn là nhân tố không đổi. Thức dậy, chúng ta nhìn thấy vạn vật; ngủ, chúng ta nhìn thấy những giấc mơ; trong samadhi, chúng ta nhìn thấy chính chúng ta - trong mỗi hoàn cảnh này vẫn có nhìn. Nhìn là không đổi và liên tục. Nó là bản tính tự nhiên của chúng ta. Nó không bao giờ vắng mặt cho dù hoàn cảnh là gì.
Thậm chí nhìn còn hiện trong lúc ngất. Sau ra khỏi cơn ngất, chúng ta nói, “Tôi không biết gì. Tôi không biết tôi đã ở đâu”. Xin đừng nghĩ đây là sự ngu ngốc. Đây cũng là biết. Nếu việc nhìn hoàn toàn vắng mặt thì việc biết “tôi không biết gì” hẳn là điều không thể, và trong trường hợp đó thì thời gian thì ngất hẳn là không tồn tại đối với bạn. Nó hẳn không phải là một phần trải nghiệm của bạn; nó hẳn không để lại dấu vết nào trong ký ức bạn. Nhưng bạn biết, bạn đã ở trong trạng thái, nơi mà bạn không nhận biết điều gì. Đây cũng là biết. Và việc nhìn cũng hiện diện ở đây. Ký ức không ghi lại bất kỳ hiện tượng bên trong hoặc bên ngoài nào trong chu kỳ này, nhưng việc nhìn của chúng ta đã được lưu ý một cách dứt khoát, đã dứt khoát trải nghiệm khoảng lặng, khoảng trống này. Trải nghiệm khoảng lặng, khoảng trống cùng việc ghi lại các sự kiện sau này cũng được biết đến trong ký ức. Tương tự như vậy, trong giấc ngủ, thậm chí không có những giấc mơ thì việc nhìn vẫn luôn hiện diện. Khi chúng ta thức dậy vào buổi sáng, chúng ta có thể nói rằng, chúng ta có giấc ngủ ngon đến mức chúng ta không mơ. Hoàn cảnh này cũng được quan sát.
Từ tất cả những điều này, bạn phải nhận ra rằng, những hoàn cảnh thay đổi, nội dung của ý thức thay đổi, nhưng việc nhìn không thay đổi. Mọi thứ trong kinh nghiệm của chúng ta đều thay đổi; mọi thứ đang tuôn chảy. Nhìn và duy nhất nhìn luôn luôn tồn tại. Người nhìn, đơn giản là sự chứng kiến đối với toàn bộ thay đổi này, đối với tất cả trạng thái linh động này. Biết sự không đổi và vĩnh hằng này, người nhìn cũng biết chính bản thể mình. Tất cả những thứ khác là xa lạ, là người khác. Tất cả những thứ khác là luân hồi, là thế gian.
Người nhìn này hoặc người chứng kiến này không thể đạt được hoặc được nhận ra bởi bất kỳ hành động nào, bởi bất kỳ dạng nào của thờ cúng hoặc tôn thờ, bởi vì câu thần chú hoặc kỹ thuật nào, bởi vì người đó cũng còn là người chứng kiến của tất cả những điều này. Bất kỳ điều gì có thể được nhìn, hoặc bất kỳ điều gì có thể được làm gì về cũng rất khác với người chứng kiến. Người đó không thể được nhận ra bởi hành động mà bởi không-hành động; không phải bởi nỗ lực mà bởi tĩnh lặng. Người đó sẽ được nhận ra chỉ khi không có hành động, khi không có đối tượng để nhìn, khi chỉ có người nhìn hoặc người chứng kiến, khi chỉ nhìn giữ nguyên. Khi chúng ta đang nhìn nhưng không có gì được nhìn, khi chúng ta biết nhưng không có gì được biết, vậy thì trong ý thức trống rỗng, người biết tất cả những gì được biết. Khi không có đối tượng để nhìn thì bức màn được nhìn thì kiến thức trở thành nhận biết chính nó. Khi không có những con sóng, chúng ta có thể nhìn thấy đại dương; khi không có những đám mây, chúng ta có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh.
Trong mọi người đều có đại dương và bầu trời, và nếu bạn ước mong nhìn bầu trời này, không gian này, bạn có thể. Có con đường dẫn tới đó, nó hiện diện trong mọi người, sẵn sàng cho mọi người. Mỗi người đều biết làm cách nào để bước đi trên con đường này. Nhưng chúng ta chỉ biết làm cách nào để bước trên nó theo một hướng. Bạn đã bao giờ nghĩ về thực tế rằng, con đường không thể dẫn theo một chiều? chắc chắn mỗi con đường đều có hai chiều, hai chiều ngược nhau. Nếu không, đó không phải là con đường; nó không thể tồn tại. Con đường đã mang bạn tới đây, tới nơi hẻo lánh của những ngọn đồi này thì cũng là con đường mang bạn ngược trở về. Chỉ có duy nhất một con đường để đến và đi. Cùng một con đường cho hai mục đích. Con đường là như nhau nhưng hướng thì ngược lại.
Con đường dẫn tới luân hồi, tới thế gian giống như con đường dẫn tới bản thể ta. Chỉ có hướng là khác nhau. Những gì đã xuất hiện trước bạn trong thời gian quá lâu thì bây giờ phải để lại phía sau, và bạn sẽ phải hướng tầm nhìn của bạn tới những gì phía sau lưng bạn. Con đường là như nhau. Chúng ta phải đơn giản là quay lại, thực hiện sự thay đổi. Chúng ta phải quay lưng lại những gì chúng ta đối mặt và đối mặt với những gì ở sau lưng chúng ta.
Đề nghị các bạn hãy tự hỏi xem mặt mình quay về đâu. Bạn đang nhìn thấy gì? Tầm nhìn của bạn đang theo hướng nào? Tâm thức của bạn đang tuôn chảy theo hướng nào? Hãy trải nghiệm điều đó. Hãy quan sát điều đó. Bạn sẽ nhận ra nó đang tuôn chảy ra bên ngoài. Tất cả ý nghĩ của bạn là về thế giới bên ngoài. Tất cả thế giới bạn nghĩ đều về những vấn đề bên ngoài, về thế giới bên ngoài. Khi mắt bạn mở, bạn nhìn thấy bên ngoài; khi chúng nhắm bạn cũng nhìn thấy bên ngoài - bởi vì hình ảnh và dáng vẻ của những thứ bên ngoài đã khắc sâu vào tâm trí, chúng nổi lên và bao quanh chúng ta thậm chí khi mắt chúng ta nhắm mắt. Có thế giới của những vật thể bên ngoài và bên trong chúng ta, có thế giới của những ý nghĩ, sự vọng lại của những thứ bên ngoài. Mặc dù nó ở bên trong thì thế giới khác cũng ở bên ngoài, bởi vì cái “Tôi”, bản ngã cũng là bên ngoài. Người chứng kiến cũng nhìn thấy cái “Tôi”, nhìn thấy bản ngã, vì thế mà điều đó cũng là bên ngoài.
Chúng ta bị bao quanh bởi những vật thể và những ý nghĩ nhưng với sự suy xét sâu sắc hơn, bạn sẽ nhận ra rằng, những vật thể bao quanh không phải là sự cản trở trên con đường tự nhận biết, trong khi những ý nghĩ bao quanh lại là rào cản. Liệu những vật thể có thể bao quanh linh hồn? Những vật thể chỉ có thể bao quanh vật thể. Linh hồn bị bao quanh bởi những ý nghĩ. Ở mọi nơi, những ý nghĩ và chỉ một mình ý nghĩ hiện diện trước mặt chúng ta, và khả năng nhìn của chúng ta bị che phủ bởi chúng.
Phải quay mặt của chúng ta từ nghĩ tới vô nghĩ. Sự đổi hướng này là cách mạng! làm cách nào có thể thực hiện? Đầu tiên chúng ta phải biết làm cách nào ý nghĩ được sinh ra, và chỉ khi đó mới có thể dừng chúng không vào chúng ta. Nói chung, cái gọi là những người tìm kiếm bắt đầu ngăn chặn ý nghĩ trước khi họ biết làm cách nào chúng được sinh ra. Một số trong số họ cố gắng một cách điên khùng, nhưng không ai trong số họ có thể tự do khỏi nghĩ. Sự ngăn chặn nghĩ không ích gì bởi vì những ý nghĩ mới nảy sinh ở mọi thời điểm. Chúng giống như những người thần thoại khổng lồ, khi một cái đầu bị chặt thì mười cái khác mọc ra.
Tôi không yêu cầu bạn hủy hoại ý nghĩ, bởi vì chúng tự nguyện chết ở mọi thời điểm. Ý nghĩ sống rất ngắn; không ý nghĩ nào tồn tại lâu. Ý nghĩ cụ thể không kéo dài nhưng quá trình nghĩ lại kéo dài. Những ý nghĩ chết lần lượt những dòng chảy của chúng vẫn tồn tại dai dẳng. Một ý nghĩ chết thì ý nghĩ khác nhanh chóng thay thế. Quá trình này xuất hiện rất nhanh và đây là vấn đề. Không phải là cái chết của ý nghĩ mà sự tái sinh nhanh chóng của nó mới là vấn đề thực sự. Do vậy mà tôi không yêu cầu bạn kết liễu những ý nghĩ. Tôi muốn bạn hiểu quá trình sinh ra của chúng, và làm cách nào bạn có thể rũ bỏ chính mình khỏi quá trình này. Con người nhận thức thấu đáo quá trình sinh ra của ý nghĩ có thể giải phóng khỏi nó một cách dễ dàng. Những người không hiểu quá trình vẫn liên tục tạo ra những ý nghĩ mới và đồng thời cố kháng cự lại chúng. Hậu quả là, con người đấu tranh với chúng làm suy sụp chính mình thay vì những ý nghĩ bị kết liễu.
Tôi lặp lại: những ý không phải là vấn đề mà việc sinh ra chúng mới là vấn đề. Làm cách nào chúng sinh ra mới là vấn đề. Nếu chúng ta có thể dừng chúng đi vào thực tại, nếu chúng ta có thể kiểm soát việc sinh ra chúng thì những ý nghĩ đã thực sự sinh ra sẽ biến mất trong thời điểm. Những ý nghĩ chết từng giây, nhưng sự phá hủy toàn bộ chúng không xuất hiện, bởi vì những ý nghĩ mới không ngừng bật ra.
Tôi nói, không phải chúng ta phải hủy diệt những ý nghĩ mà chúng ta phải dừng chúng đi vào thực tại. Dừng việc sinh ra chúng cũng ổn như sự phá hủy chúng. Tất cả chúng ta đều biết rằng tâm trí hay thay đổi. Nhưng điều này có ý nghĩa gì? điều đó có nghĩa không ý nghĩ nào tồn tại lâu dài. Nó sinh ra và biến đi ngay. Nếu chúng ta có thể dừng việc sinh ra nó, thế thì chúng ta sẽ tránh được việc dùng bạo lực tiêu diệt nó, nó sẽ tự nguyện chết đi.
Làm cách nào ý nghĩ được sinh ra? việc thụ thai và sinh ra của ý nghĩ là kết quả của phản ứng của chúng ta đối với thế giới bên ngoài. Có thế giới của những sự kiện và những vật thể bên ngoài, phản ứng của chúng ta đối với thế giới này là trách nhiệm duy nhất đối với việc sinh ra ý nghĩ. Tôi nhìn vào bông hoa. Nhìn không phải là nghĩ, và nếu tôi chỉ đơn giản là liên tục nhìn thì không ý nghĩ nào được tạo ra. Nhưng tôi nói ngay khi tôi nhìn vào nó, "Đó là bông hoa đẹp", ý nghĩ được sinh ra. Nếu về mặt này, tôi tiếp tục nhìn vào bông hoa, tôi sẽ trải nghiệm, hưởng thụ vẻ đẹp của nó, nhưng không ý nghĩ nào sinh ra. Ngay khi chúng ta có sự trải nghiệm, chúng ta bắt đầu biểu lộ nó bằng lời nói. Vì việc biểu lộ trải nghiệm thông qua những lời nói mà ý nghĩ lại xuất hiện trong thực tại.

Sự phản ứng, thói quen biểu lộ trải nghiệm bằng lời nói đã làm chết ngạt sự trải nghiệm, sự nhận biết, tầm nhìn. Sự trải nghiệm bị ngăn chặn, tầm nhìn bị ngăn chặn, và chỉ còn lại duy nhất lời nói trôi nổi trong tâm trí. Chính lời nói là ý nghĩ của chúng ta. Những ý nghĩ sống rất rất ngắn, cho nên trước khi một ý nghĩ chết chúng ta đã biến đổi trải nghiệm khác thành ý nghĩ. Quá trình này tiếp tục suốt cuộc đời chúng ta. Và khi chúng ta quá tràn đầy với lời nói, quá tràn ngập bởi chúng đến mức chính chúng ta bị thất lạc trong chúng. Để từ bỏ thói quen khép kín tầm nhìn, và trải nghiệm của chúng ta bởi lời nói thì phải kiểm soát việc sinh ra ý nghĩ. Hãy vui lòng hiểu điều này.
Tôi đang nhìn bạn, và nếu tôi vẫn duy trì việc nhìn bạn mà không biểu cảm bằng lời nói thì điều gì sẽ xảy ra? Như là bạn bây giờ, bạn thậm chí không thể tưởng tượng điều gì sẽ xuất hiện. Sẽ có một cuộc cách mạng vĩ đại chưa bao giờ nhìn thấy trước đó. Những lời nói tham gia vào quá trình và ngăn chặn cuộc cách mạng xuất hiện. Việc sinh ra những ý nghĩ là cản trở đối với cuộc cách mạng đó. Nếu tôi vẫn liên tục nhìn bạn và không đưa ra bất kỳ biểu cảm nào bằng lời nói, nếu tôi chỉ đơn giản là liên tục nhìn bạn, thế thì trong quá trình đó, tôi sẽ nhận ra ân huệ linh thiêng tuyệt vời hạ xuống tôi, đó là phẩm chất của trống rỗng, của rỗng không đang trải rộng khắp xung quanh. Và trong sự trống rỗng đó, trong sự vắng mặt của lời nói đó, dòng tâm thức sẽ có sự đổi hướng mới, và thế thì tôi không chỉ nhìn thấy duy nhất bạn mà còn nhìn thấy người quan sát tất cả chúng ta, người đó cũng bắt đầu từ từ xuất hiện. Có sự thức tỉnh mới về tầm mức của tâm thức chúng ta, cứ như chúng ta bị đánh thức từ giấc ngủ, và tâm của chúng ta được làm đầy bởi ánh sáng tinh khiết và bình lặng vô hạn.
Bằng sự phân tích cuối cùng, tôi mong muốn nói, chúng ta phải thực hiện một thử nghiệm trong trại Sadhana - và đó là không cho phép tầm nhìn của chúng ta bị bao phủ bởi lời nói. Tôi gọi điều này là thử nghiệm của sự lưu tâm đúng mức. Bạn phải ghi nhớ, bạn phải nhận biết sao cho lời nói không được phát biểu có hệ thống. Có thể dừng phát ra lời, bởi vì suy cho cùng thì chúng chỉ là thói quen của chúng ta. Đứa trẻ mới sinh ra nhìn thế giới xung quanh mà không có vai trò trung gian của lời nói. Đây là cái nhìn trực tiếp, tinh khiết. Dần sau đó, nó hình thành thói quen sử dụng lời nói, bởi vì lời nói rất tiện dụng và hữu ích cho cuộc sống bên ngoài, ở thế giới bên ngoài. Nhưng những gì là hữu ích với cuộc sống bên ngoài thì lại trở thành trở ngại đối với nhận biết cuộc sống bên trong. Vì điều này, thậm chí với người già, cái nhìn tinh khiết của đứa trẻ cũng phải được đánh thức trở lại để họ có thể biết thực tại của mình. Họ biết thế gian bởi sự trợ giúp của lời nói, bây giờ họ phải biết thực tại mình bởi sự trợ giúp của trống rỗng, của rỗng không.
Với thử nghiệm này, chúng ta thực hiện điều gì? chúng ta sẽ ngồi im lặng, giữ cho cơ thể thư giãn và xương sống thẳng đứng. Chúng ta sẽ dừng mọi sự chuyển động của cơ thể. Chúng ta sẽ thở chậm và sâu, và không có bất kỳ sự phấn khích nào. Chúng ta sẽ quan sát một cách bình thản hơi thở của chúng ta, và chúng ta sẽ lắng nghe bất kỳ âm thanh nào rót vào tai chúng ta từ bên ngoài. Chúng ta sẽ không phản ứng bằng bất kỳ cách nào; chúng ta sẽ không cho chúng một giây suy nghĩ. Chúng ta sẽ vào trạng thái buông bỏ của tâm trí, không lời nói nào can thiệp, chúng ta chỉ đơn giản là người chứng kiến. Chúng ta sẽ dừng có khoảng cách và quan sát bất kỳ điều gì xuất hiện. Đừng bao giờ cố gắng tập trung. Chỉ đơn giản là im lặng và quan sát bất kỳ điều gì đang diễn ra. Hãy lắng nghe. Chỉ nhắm mắt và lắng nghe. Thầm lặng lắng nghe trong tĩnh lặng. Lắng nghe tiếng hót líu lô của những chú chim sẻ, tiếng đung đưa của cây trong gió, tiếng reo hò đùa vui của trẻ nhỏ, âm thanh bánh xe quay trong thác nước. Chỉ đơn giản là lắng nghe. Và không làm bất kỳ điều gì khác.
Đầu tiên, bạn sẽ trải nghiệm sự rộn ràng của hơi thở và của trái tim trong mình - thế rồi dạng tĩnh lặng và tĩnh tại mới sẽ hạ xuống bạn. Bạn sẽ nhận ra rằng, mặc dù có tiếng ồn bên ngoài nhưng vẫn có yên tĩnh bên trong. Bạn sẽ nhận ra rằng, bạn đã vào hình thái mới của tĩnh tại. Thế rồi bạn sẽ nhận ra, không còn những ý nghĩ, chỉ có tâm thức tinh khiết giữ lại. Và trong môi trường trống rỗng, bạn hướng tới nơi cư ngụ thực sự của mình. Từ bên ngoài bạn về tới nhà mình. Tầm nhìn của bạn dẫn bạn vào bên trong. Chỉ đơn giản là duy trì sự quan sát. Quan sát những ý nghĩ của bạn, hơi thở của bạn và sự chuyển động ở rốn. Không phản ứng. Kết quả sẽ là một cái gì đó mà nó không phải là sự sáng tạo của tâm trí, đó không bao giờ là sự sáng tạo của bạn. Thực tế đây là bản thể bạn, thực tại bạn. Đây là sự cố kết duy trì tất cả chúng ta. Chính nó tiết lộ cho chúng ta và sau đó là thực tại của chính con người, sự ngạc nhiên tuyệt vời nhất xuất hiện.
Tôi kể lại một câu chuyện. Có một lần, vị sadhu, một người tìm kiếm đang đứng trên ngọn đồi. Đó là vào buổi sáng sớm và mặt trời bắt đầu mọc. Một vài người đang đi bộ. Họ nhìn thấy vị sadhu đang đứng một mình. Họ hỏi lẫn nhau, "Vị sadhu này có thể làm được gì ở đây?" một trong họ nói, "Có lẽ con bò của ông ta bị lạc trong rừng và ông ta đứng ở triền dốc để tìm nó". Người bạn khác không đồng ý và nói, "Theo cái cách ông ta đứng, có vẻ như không phải ông ta tìm kiếm một cái gì đó. Đúng hơn là ông ta đang đợi một người nào đó, có lẽ một người bạn đồng hành cùng ông ta đã bị lạc ở một nơi nào đó phía sau". Nhưng những người khác cũng không đồng ý. Người thứ ba nói, "Ông ta không tìm một cái gì đó hoặc cũng không đợi một ai đó. Ông ta đang trầm tư về Thượng đế".
Họ cũng không đồng ý cho nên họ đến gần vị sadhu để làm rõ vấn đề. Người đầu tiên hỏi, "Ông đang tìm con bò bị lạc phải không?" vị sadhu trả lời, "Không". Người khác hỏi, "Vậy thì ông đang đợi một người nào đó chăng?" ông ta trả lời, "Không". Người thứ ba hỏi, "Có phải ông đang suy ngẫm về Thượng đế không?" vị sadhu lặp lại sự phủ định.  Cả ba người đều ngạc nhiên. Họ cùng hỏi ông ta, "vậy thì ông làm gì ở đây?" vị sadhu nói, "Tôi không làm gì. Tôi chỉ đang đứng. Tôi chỉ đang tồn tại".
Chúng ta phải tồn tại theo cách đơn giản như thế. Chúng ta không phải làm điều gì. Chúng ta phải từ bỏ mọi thứ và chỉ là tồn tại. Vậy thì một cái gì đó không thể nói bằng lời sẽ xuất hiện. Trải nghiệm sẽ xuất hiện không thể biểu cảm bằng lời nói. Đó là hình ảnh thu nhỏ của những trải nghiệm. Đó là nhận biết sự thật, nhận biết bản thể, nhận biết Thượng đế.

Chương 1 - Vui mừng chào đón

Osho - Con đường hoàn hảo
Chương 1 - Vui mừng chào đón


3 tháng sáu 1964, buổi tối
Tôi nhìn thấy con người chìm sâu trong bóng tối mịt mù. Người đó đã trở nên giống như ngôi nhà bị tắt đèn trong đêm đen. Một cái gì đó trong người đó đã bị dập tắt đó có thể được thắp lại.
Tôi cũng nhìn thấy người đó mất hết phương hướng. Người đó đã trở nên giống như con thuyền lạc hướng trên đại dương mênh mông. Người đó đã quên nơi nào mình muốn đến và những gì mình muốn trở thành. Nhưng ký ức về những gì bị lãng quên có thể được đánh thức lại trong người đó.
Mặc dù bóng đêm, nhưng không có lý do cho tuyệt vọng. Bóng đêm càng dày đặc hơn thì rạng đông càng gần hơn. Tôi nhìn thấy sắp bùng nổ sự tái sinh thần thánh trên toàn thế giới. Con người mới chuẩn bị được sinh ra và chúng ta đang cùng đau cái đau sinh nở đó. Nhưng sự tái sinh này cần sự hợp tác của mỗi chúng ta. Nó sẽ xuất hiện thông qua chúng ta, và thông qua chỉ mỗi chúng ta. Chúng ta không chỉ là những khán giả. Tất cả chúng ta phải chuẩn bị cho sự tái sinh này bên trong chúng ta.
Sự đến gần của ngày mới đó, của rạng đông đó, sẽ chỉ xuất hiện nếu chúng ta tự làm tràn đầy bởi ánh sáng. Điều đó tùy thuộc vào việc chúng ta biến khả năng thành hiện thực. Tất cả chúng ta là những viên gạch cho dinh thự ngày mai, và chúng ta là nhưng tia sáng của mặt trời tương lai sẽ ra đời. Chúng ta là những người sáng tạo mà không phải là những khán giả. Tuy nhiên, nhu cầu không phải chỉ cho việc sáng tạo tương lai, mà còn hco sự sáng tạo của chính hiện tại, là sự sáng tạo của chính chúng ta. Bằng sự sáng tạo chính mình mà con người tạo ra nhân loại. Cá thể là thành phần của xã hội, tiến hóa và cách mạng có thể xảy ra thông qua cá thể. Bạn là thàn phần đó.
Chính vì vậy mà tôi muốn kêu gọi bạn. Tôi muốn đánh thức bạn từ giấc ngủ của bạn. Bạn không nhìn thấy rằng, cuộc đời bạn đã trở nên quá vô nghĩa và vô dụng, trở nên hoàn toàn tẻ nhạt sao? Cuộc sống đã mất đi tất cả ý nghĩa, tất cả mục đích. Nhưng đây là lẽ tự nhiên. Không có ánh sáng trong trái tim con người thì cũng không thể có bất kỳ ý nghĩa nào trong cuộc đời họ. Không thể có bất kỳ niềm vui nào trong cuộc đời họ khi không có ánh sáng trong chính bản thể họ.
Thực tế là, chúng ta nhận ra sự vô dụng và gánh nặng của ngày nay không phải vì chính cuộc sống là vô nghĩa. Cuộc sống là sự mãn nguyện không giới hạn. Nhưng chúng ta đã quên con đường dẫn tới đích, dẫn tới sự mãn nguyện đó. Chúng ta chỉ đơn giản là tồn tại và không có gì để làm với cuộc sống. Đây không phải là sống, đây chỉ là chờ đợi cái chết. Làm thế nào để việc chờ đợi cái chết lại có thể là cái gì đó khác với sự buồn tẻ? Làm thế nào mà nó lại có thể trở thành niềm vui?
Tôi đến đây để nói với bạn điều này: có phương pháp đánh thức bạn khỏi giấc mơ tồi tệ đã khiến cho bạn sai lầm suốt cuộc đời. Con đường đã luôn có đó. Con đường dẫn từ bóng tối tới ánh sáng là con đường vĩnh hằng. Chắc chắn nó có đó, nhưng chúng ta đã quay mặt đi. Tôi muốn các bạn đối diện với nó. Con đường này là dharma, là đạo. Nó là phương tiện thắp lại ánh sáng trong con người; nó định hướng cho con thuyền trôi dạt của con người. Mahavira đã từng nói, trong dòng đời cuộn chảy hỗn mang thì tôn giáo là ốc đảo duy nhất tin cậy, là điểm đến và là nơi nương náu an toàn.
Có phải các bạn đang khát khao cuộc sống tràn đầy ánh sáng cùng niềm vui? Các bạn có muốn đạt được sự thật mang đến cho mình sự bất tử! Nếu vậy, tôi mời các bạn. Hãy chấp nhận lời mời của tôi - vì niềm vui, vì ánh sáng, vì sự bât tử. Chỉ đơn giản là mở mắt mình ra. Thế ròi các bạn sẽ được hưởng thế giới mới của ánh sáng. Các bạn không phải làm bất kỳ điều gì, các bạn chỉ mở mắt mình ra. Các bạn phải thức dậy và nhìn.
Không có gì trong con người thực sự bị dập tắt hoặc bị mất phương hướng, nhưng nếu mắt của người đó vẫn nhắm thì bóng tối vẫn trải dài khắp mọi nơi, và tất cả mọi cảm giác về phương hướng vẫn bị lỡ. Bằng việc nhắm mắt, con người bị mất mọi thứ; bằng việc mở chúng, con người trở thành vị vua.
Tôi đang kêu gọi bạn thức dậy từ giấc mông của bạn về sự suy tàn của hoàng đế. Tôi ước mong bạn biến thất bại thành chiến thắng, biến sự tối tăm của bạn thành ánh sáng, biến cái chết của bạn thành bất tử. Bạn có sẵn sàng lên thuyền cùng tôi cho chuyến du hành này không?
Trước khi bắt đầu công việc của mình, xin hãy vui lòng chấp nhận tình yêu thương của tôi. Đây là điều duy nhất, mà với nó, tôi có thể chào đón bạn đến với vùng đồi núi quạnh hiu và hẻo lánh này. Tôi không còn gì khác để tặng bạn. Tôi muốn chia sẻ với bạn tình thương yêu vô hạn và sự hiện diện của Chúa trời trong tôi. Tôi ước ao phân phát điều đó. Và thật ngạc nhiên, tôi càng chia sẻ nhiều thì nó càng phát triển! sự giàu có thực sự gia tăng cùng sự phân phát, còn sự giàu có suy giảm bởi việc chia sẻ thì không bao giờ là giàu có thực sự. Vậy thì bạn sẽ chấp nhận tình thương yêu của tôi? Tôi nhìn thấy trong mắt bạn tình thương yêu tôn trào như là câu trả lời dành cho tôi.
Tình yêu là sinh ra tình yêu, hận thù gây ra hận thù. Bất kỳ điều gì tôi trao cho bạn thì cũng nhận trở lại như vậy. Đây là quy luật của muôn đời. Cho nên bất kỳ điều gì bạn ước mong thì cũng là điều bạn sẽ dâng tặng cho thế gian. Bạn không thể nhận những bông hoa bởi sự trao đổi những bụi gai.
Tôi nhìn thấy những bông hoa của tình thương yêu và sự yên tĩnh trong mắt bạn, tôi vô cùng hài lòng. Bây giờ không có quá nhiều người khác nhau ở đây. Tình thương yêu liên kết và biến đổi nhiều người thành một. Những cơ thể vật lý là riêng biệt và sẽ tiếp tục như vậy, nhưng có một cái gì đó đằng sau những cơ thể này mang mọi người đến cùng nhau, hợp nhất cùng nhau trong tình thương yêu. Chỉ khi sự hợp nhất này đạt được thì bất kỳ điều gì cũng có thể được nói, bất kỳ điều gì cũng có thể được hiểu. Giao tiếp chỉ có thể trong tình thương yêu và chỉ một mình tình thương yêu.
Chúng ta đã tập trung ở nơi vắng vẻ, yên tĩnh này để tôi có thể nói với bạn một cái gì đó, và để bạn có thể lắng nghe tôi. Việc nói và việc nghe này chỉ có thể trong bầu không khí của tình thương yêu. Những ô cửa của trái tim chỉ mở cửa tình yêu. Và nếu nhớ, chỉ khi bạn nghe bằng trái tim, mà không phải bằng cái đầu, thì bạn thực sự có thể nghe bất kỳ điều gì. Có thể bạn hỏi, “Chẳng nhẽ trái tim cũng nghe được sao?” Tôi nói rằng, bất kỳ khi nào có sự nghe thì chỉ một mình trái tim nghe. Cho đến bây giờ, cái đầu chưa bao giờ nghe được điều gì. Cái đầu là tảng đá điếc. Và đây cũng là sự thật đối với nói. Chỉ khi những lời nói xuất phát từ trái tim thì chúng mới có ý nghĩa. Chỉ khi lời nói xuất phát từ trái tim thì mới có hương thơm của hoa tươi; nếu không cũng chỉ là sự nhạt nhẽo, vô vị như những bông hoa giả được làm bằng giấy.
Tôi sẽ rót trái tim tôi cho bạn, và nếu trái tim bạn cho phép tôi vào thì sẽ có cuộc gặp mặt và giao tiếp. Tại thời điểm của giao tiếp này, những điều không thể dùng lời nói để biểu cảm thì lại được truyền cảm. Nhiều điều không thể nói thì lại có thể nghe theo kiểu thế này, những điều không thể dùng lời nói, những điều ở giữa các ranh giới cũng có thể được giao tiếp. Lời nói là những biểu tượng rất yếu đuối, nhưng nếu lắng nghe trong sự im lặng của tâm trí và trong trạng thái tĩnh lặng của trái tim thì chúng lại trở nên có tác động mạnh mẽ. Đây là điều mà tôi gọi là nghe bằng trái tim.
Nhưng khi chúng ta đang nghe một người nào đó, trong chúng ta ngập tràn ý nghĩ về chính chúng ta. Và đó là nghe giả. Vậy thì bạn không phải là người lắng nghe thực sự. Bạn có ảo tưởng rằng bạn đang nghe nhưng thực tế không phải như vậy. Để nghe đúng, trái tim cần phải trạng thái tốt nhất, quan sát thầm lặng. Bạn chỉ đơn giản là lắng nghe và không làm bất kỳ điều gì khác. Chỉ khi đó bạn mới có thể nghe và biết. Sự nhận biết đó trở thành ánh sáng, và nó mang đến sự biến đổi bên trong bạn. Không có trạng thái này của trái tim, bạn không thể lắng nghe bất kỳ ai, bạn chỉ liên tục nghe chính mình. Bên trong bạn, sự ồn ào dữ dội thu hút bạn. Cho nên khi bạn quá mải mê thì không gì có thể được giao tiếp. Có vẻ như bạn đang nhìn nhưng không phải nhìn; có vẻ như bạn đang nghe nhưng không phải nghe.
Christ cũng từng nói, “Những người có mặt để nhìn hãy để họ nhìn. Những người có tai để nghe, hãy để họ nghe.” Có phải những người mà ông ấy nói đến không có mắt và không có tai? Tất nhiên họ có mắt và tai, nhưng chỉ sự hiện diện của mắt và tai cũng không đủ để nhìn và nghe. Một cái gì đó khác là cần thiết, và không có nó thì mắt và tai có tồn tại hay không cũng không quan trọng. Một cái gì đó khác đó là sự tĩnh lặng bên trong và sự nhận biết cẩn trọng. Chỉ khi những phẩm chất này có đó thì những ô cửa của trái tim mới mở ra, và một cái gì đó mới có thể được nghe và nói.
Tôi mong chờ thái độ nghe này của bạn trong suốt thời gian của trại Sadhana này. Khi bạn đã làm chủ nghệ thuật này thì nó trở thành bạn đồng hành suốt cuộc đời bạn. Một mình nó có thể giải thoát bạn khỏi mối bận tâm tầm thường. Nó có thể làm cho bạn nhận thức thế giới huyền bí, vĩ đại bên ngoài, và bạn sẽ bắt đầu trải nghiệm ánh sáng vĩnh hằng của tâm thức. Đó là những gì phía sau tâm trí huyên náo.
Nhìn đúng và nghe đúng không chỉ là điều cần thiết đối với trại Sadhana này mà còn là nền tảng của toàn bộ lối sống đúng. Giống như mọi thứ được phản chiếu từ mặt hồ, tuyệt đối yên tĩnh, không có bất kỳ gợn sóng nào, sự thật, chính là điều mà Thượng đế phản chiếu trong bạn khi bạn trở nên yên tĩnh và sáng rõ như mặt hồ.
Tôi nhìn thấy sự yên lặng và tĩnh tại xuất hiện trong bạn, và tôi cũng nhìn thấy mắt bạn đang mời tôi nói những gì tôi ước mong nói. Chúng đang thúc giục tôi chia sẻ những sự thật mà tôi đã thấy, đã làm tâm hồn tôi cảm động. Trái tim bạn đang thiết tha và nóng lòng để nghe chúng. Nhìn thấy rằng bạn đang sẵn lòng và tự nguyện để nghe tôi, trái tim tôi bị thúc ép để rót chính nó cho bạn. Trong không khí yên lặng này, khi tâm trí bạn hoàn toàn tĩnh tại, chắc chắn tôi có thể nói với tất cả các bạn những gì tôi ước ao nói. Thường xảy ra rằng, tôi phải kiềm chế nói khi tôi nhìn thấy những trái tim làm thinh trước tôi. Liệu ánh sáng có giữ nguyên bên ngoài khi nó nhận ra rằng, những ô cửa căn nhà bạn vẫn còn bị đóng? Cũng tương tự như vậy, tôi thường đứng bên ngoài nhiều ngôi nhà. Nhưng có tín hiệu tốt về việc những ô cửa của bạn đã mở.
Đó là sự khởi đầu tốt đẹp.
Chúng ta sẽ bắt đầu chương trình năm ngày ở trại Sadhana này vào tháng ngày mai, và thay cho việc giới thiệu, bây giờ tôi muốn nói một vài điều.
Đối với Sadhana của con người, đối với việc nhận biết sự thật, tâm trí phải được chuẩn bị theo cách như là người trồng trọt chuẩn bị đất để gieo trồng hoa. Cũng như vậy, tôi muốn bạn hướng đến một vài câu châm ngôn cho tâm trí.
Câu châm ngôn đầu tiên: Sống trong hiện tại. Trong thời gian ở Trại, đừng bị lôi cuốn bởi thói quen nghĩ của bạn về quá khứ và tương lai. Nếu bạn tự cho phép mình bị lôi cuốn thì thời điểm, điểm quan trọng thực sự, sẽ bị lãng phí, và sẽ bị bỏ đi một cách vô ích. Quá khứ chỉ trong ký ức; tương lai chỉ là tưởng tượng. Chỉ có hiện tại là thực và sống động. Và nếu sự thật được biết đến thì nó chỉ có thể được biết đến thông qua hiện tại.
Trong thời gian ở Trại, các bạn hãy vui lòng tự mình giữ khoảng cách với quá khứ cũng như với tương lai. Chấp nhận rằng chúng không tồn tại. Chỉ có thời điểm bạn đang tồn tại và không có gì khác. Bạn phải sống trong nó và phải sống một cách toàn bộ. Tối nay hãy ngủ ngon lành cứ như toàn bộ quá khứ của bạn đã bị cắt đứt. Hãy là chết đối với quá khứ. Vào buổi sáng thức dậy hãy như là con người mới, tinh khôi như buổi sáng ban mai. Hãy để cho người đó ngủ ngon lành. Hãy để cho người đó trở thành người mới, người tươi trẻ mãi mãi.
Để sống trong hiện tại, hãy ghi nhớ - liên tục cảnh giác hai mươi bốn giờ hàng ngày để nhìn thấy rằng, cơ cấu nghĩ về quá khứ và tương lai không bắt đầu hoạt động trở lại. Quan sát là đủ. Nếu bạn quan sát, bạn sẽ không bắt đầu trở lại. Quan sát và nhận biết phá vỡ thói quen.
Câu châm ngôn thứ hai: Hãy sống tự nhiên. Toàn bộ hành vi của con người là giả tạo, và là hậu quả của việc bị đặt điều kiện. Chúng ta luôn tự cuộn mình trong cái áo choàng giả, và vì cái vỏ bọc này mà chúng ta dần quên thực tại chúng ta. Hãy bỏ rơi lớp da giả tạo này, quẳng nó đi. Chúng ta không tập trung ở đây để diễn kịch mà để biết và nhìn thấy chúng ta như là chúng ta thực. Giống như các diễn viên cởi bỏ trang phục và đồ hóa trang khi đứng bên ngoài sàn diễn, trong năm ngày này, bạn phải bỏ rơi toàn bộ mặt nạ và để nó ở bên ngoài. Hãy để cho những gì là nền tảng và tự nhiên xuất hiện trong bạn - và sống trong nó. Sadhana của con người, hướng đi của con người chỉ phát triển thông qua cuộc sống giản dị và tự nhiên. Trong những ngày của trại Sadhana này, bạn được nhận dạng là không địa vị, không đề nghiệp, không cấp bậc. Hãy tước bỏ chính bạn khỏi tất cả những mặt nạ này. Bạn chỉ đơn giản là bạn, thực sự là con người bình thường không tên tuổi, không cấp bậc, không đẳng cấp, không gia đình, không giai cấp - con người không tên, một cá thể rất bình thường. Bạn phải học cách sống như vậy, bởi vì thực tế đây là những gì là bạn.
Câu châm ngôn thứ ba: Sống một mình. Sadhana của con người được sinh ra trong tuyệt đối một mình, khi con người là toàn bộ một mình. Nhưng nói chung con người chưa bao giờ một mình. Anh ta luôn được vây quanh bởi những người khác. Nếu không có đám đông vây quanh anh ta ở bên ngoài thì anh ta cũng ở giữa đám đông bên trong. Đám đông này buộc phải giải tán.
Ở bên trong đừng cho phép nhiều thứ tụ tập. Và cũng tương tự như vậy đối với bên ngoài - sống bởi chính bạn cứ như bạn hoàn toàn một mình ở Trại này. Bạn không phải duy trì các mối quan hệ với bất kỳ ai. Ở trung tâm gồm vô số những mối quan hệ này, bạn đã quên chính bạn. Tất cả những mối quan hệ này - kẻ thù hoặc đồng đội, cha hoặc con, vợ hoặc chồng - đã nhận chìm bạn bên trong chính bạn đến mức bạn không thể tìm ra, hoặc không thể biết bản thể của chính mình.
Bạn đã bao giờ thử tưởng tượng bạn là gì nếu bạn tách khỏi những mối quan hệ này? Bạn đã bao giờ vứt bỏ trang phục của những mối quan hệ này, và nhìn thấy chính bạn là riêng biệt với chúng chưa? Hãy dỡ bỏ chính bạn khỏi tất cả những mối quan hệ này và biết rằng, bạn không phải là con bạn của người cha hoặc người mẹ, không phải là chồng của vợ bạn, không phải là cha của con bạn, không phải là bạn của những người bạn, không phải là kẻ thù của các kẻ thù của bạn - và những gì còn lại giữ chính bản thể thực sự của bạn - và những gì còn giữ lại chính là bản thể thực sự của bạn. Những gì còn giữ lại trong bạn chính là thực tại bạn. Trong những ngày này bạn phải sống một mình trong bản thể đó.
Bằng việc theo những câu châm ngôn này, bạn sẽ có khả năng đạt tới trạng thái tỉnh trí, đó là điều tuyệt đối cần thiết để mang Sadhana của bạn, để đạt được trạng thái tĩnh tại và nhận ra sự thật. Cũng như ba câu châm ngôn này, tôi mong muốn giải thích cho các bạn hai dạng thiền mà chúng ta sẽ bắt đầu vào ngày mai.
Dạng thiền đầu tiên vào buổi sáng. Trong lúc thiền, bạn phải giữ cho xương sống thẳng đứng, mắt nhắm và giữ cho cố thẳng. Môi của bạn nên mím lại, lưỡi phải chạm vòm họng. Thở chậm nhưng sâu. Tập trung sự chú ý của bạn vào rốn. Cảm nhận rùng mình tại rốn vì việc thở này. Đây là tất cả những điều bạn phải làm. Điều này làm yên lặng tâm trí và làm nín lặng ý nghĩ. Cuối cùng từ sự trỗng rỗng này bạn đi vào bên trong.
Dạng thiền thứ hai cho buổi tối. Trải dài cơ thể bạn trên sàn và để cho các chi thư giãn hoàn toàn. Nhắm mắt trong khoảng hai phút và nhắc nhở chính bạn rằng, cơ thể đang thư giãn. Dần dần cơ thể trở nên thư giãn. Sau đó, trong khoảng hai phút, gợi ý rằng hơi thở của bạn đang trở nên yên tĩnh. Cuối cùng, trong khoảng hai phút, nhắc nhở rằng ý nghĩ đang trở nên tạm dừng. Quyết tâm tự ám thị này dẫn tới thư giãn và trống rỗng hoàn toàn. Khi tâm trí trở nên hoàn toàn yên lặng, bạn hãy nhận biết toàn bộ thực tại bên trong và chứng kiến sự tĩnh lặng. Sự chứng kiến này sẽ dẫn bạn tới chính bản thể bạn.
Bạn phải thực hành hai bài thiền này. Nhưng thực tế, chúng thực sự là những phương tiện nhân tạo và bạn không được sa lầy vào chúng. Với sự hỗ trợ của chúng, tình trạng không nghỉ ngơi của tâm trí tan rã. Giống như là chúng ta không cần đến cái thang sau khi trèo lên, vào một ngày nào đó chúng ta cũng phải bỏ rơi những phương tiện này. Khi thiền đạt được sự hoàn hảo thì những điều này là không cần thiết nữa. Chính giai đoạn này là samadhi.
Bây giờ bầu trời đêm đã tràn đầy những ngôi sao. Cây cối và thung lũng cũng đã ngủ. Bây giờ chúng ta cũng đi ngủ thôi. Không gian mới yên lặng và tĩnh mịch làm sao! Hãy để chúng ta cũng tham gia vào không gian tĩnh mịch này. Trong giấc ngủ sâu, trong giấc ngủ không giấc mơ, chúng ta đi vào nơi chốn Thượng đế cư ngụ. Đây là hiện tượng tự thiền, samadhi không-ý thức mà tạo hóa đã ban tặng chúng ta. Với sự trợ giúp của Trại sadhana này, chúng ta cũng đạt tới cùng một đích cuối. Nhưng sau đó chúng ta sẽ trở nên thức tỉnh và nhận biết. Đây là sự khác biệt là quả thực đó là sự khác biệt sâu sắc. Trong quá khứ chúng ta mơ ngủ; trong tương lai chúng ta thức tỉnh.
Bây giờ hãy để chúng ta nghỉ ngơi trong giấc ngủ với hy vọng rằng, chúng ta sẽ đạt được samadhi. Khi những hy vọng của chúng ta đồng hành cùng quyết tâm và nỗ lực thì chúng buộc phải được thực hiện.
Cầu mong Thượng đế hướng dẫn chúng ta trong suốt hành trình. Đây là cầu nguyện duy nhất của tôi.
Xem tiếp Chương 2Quay về Mục lục

Giáo viên, xã hội và cách mạng

Osho - Cách mạng trong Giáo dục
Chương 1: Giáo viên, xã hội và cách mạng




Tôi muốn kể cho bạn nghe vài điều tôi thấy về giáo viên và xã hội. Có lẽ sẽ không có đồng thuận giữa cách tôi nghĩ và cách bạn nghĩ. Có lẽ tôi đang đối chọi lại những quan điểm của luật giáo dục hiện tại. Tôi chẳng phải là nhà giáo dục học hay nhà cải cách xã hội. Thật may mắn tôi có thể nói về vài khía cạnh nền tảng của giáo dục và xã hội.
Khả năng của bất kì chân lí nào về bình minh giáo dục với các nhà giáo dục học phải được tính gần như bằng không. Họ đã từng nghĩ ngợi suốt năm ngàn năm qua, nhưng điều kiện giáo dục hiện tại, cấu trúc của nó, và kiểu người được tạo ra, là hoàn toàn sai tới mức điều tự nhiên là chỉ những nhà lãnh đạo không lành mạnh và lú lẫn mới được sinh ra từ nó. Tư tưởng được tạo ra bởi các nhà xã hội học cũng bệnh hoạn và không lành mạnh; nếu không thì con người, cuộc sống của họ và tư tưởng của họ đã hoàn toàn khác. Bởi tôi không là nhà giáo dục học cũng không là nhà xã hội học nên tôi có thể kể với bạn những điều chỉ có thể thấy bằng cách nhìn thẳng vào các vấn đề.
Đối với những người mà kinh sách là quan trọng, giải pháp trở nên quan trọng hơn vấn đề. Vì tôi không biết luật giáo dục nên tôi có thể nói thẳng vào các vấn đề.
Điều ngay đầu tiên tôi muốn nói là, mối quan hệ hiện tại giữa giáo viên và xã hội đã chứng tỏ nguy hiểm. Mối quan hệ đó là gì? Mối quan hệ là, giáo viên là nô lệ còn xã hội là ông chủ hay người sở hữu. Xã hội yêu cầu giáo viên làm việc gì? Xã hội muốn giáo viên khắc sâu những ghen tị cũ kỹ, những thù hằn cũ kỹ và những suy nghĩ cũ kỹ tới từ hàng ngàn năm vào tâm trí của trẻ nhỏ. Những người già mà gần như chết hoặc sắp chết, muốn thừa kế lại, chuyển tiếp những điều này thông qua giáo viên vào tâm trí những thế hệ mới. Thật đáng kinh ngạc khi xã hội cứ yêu cầu kiểu công việc ấy từ giáo viên và giáo viên tiếp tục làm.
Đây là nỗi hổ thẹn lớn lao cho các giáo viên. Điều hổ thẹn là những hủ bại thế kỷ trước mắc phải được truyền sang thế kỷ này, thông qua giáo viên, như xã hội cần vậy. Điều này được cần bởi cấu trúc cũ kỹ, những quyền lợi được đảm bảo bất di bất dịch liên hệ với cấu trúc đó, và những niềm tin mù quáng được lập trên cấu trúc đó, không muốn chết. Chúng muốn tiếp tục sống bên trong xã hội.
Bởi hoàn thành công việc nên giáo viên được trọng vọng. Không tâng bốc giáo viên và trọng vọng giáo viên, không thể yêu cầu ông ta làm việc này được. Đó là lý do người ta nói giáo viên là guru, đáng kính, và lời khuyên của ông ấy phải được nghe. Tại sao? – Bởi vì xã hội muốn truyền lại toàn bộ mẫu hình niềm tin cho những đứa trẻ thông qua giáo viên.
Người cha Hindu giáo muốn biến con mình trở thành người Hindu giáo, và người cha Mohammed giáo muốn biến con mình trở thành người Mohammed giáo trước khi ông ta chết. Người cha Hindu giáo còn muốn truyền lại cho các con mình mối bất hoà với người Mohammed giáo. Ai sẽ làm chuyện này? Giáo viên sẽ làm. Thế hệ cũ muốn áp đặt những niềm tin mù quáng lên thế hệ mới. Kinh sách của nó, tu sĩ của nó và mọi thứ khác phải được áp đặt. Nó khiến công việc này được tiến hành thông qua giáo viên, nhưng kết quả là gì?
Kết quả là của cải vật chất đang tăng lên trên thế giới, nhưng khả năng tinh thần không phát triển. Chừng nào gánh nặng khủng khiếp của những suy nghĩ lạc hậu còn đè lên tâm trí trẻ em, các khả năng tinh thần của chúng không thể nào phát triển. Trong một đứa trẻ nhỏ có gánh nặng của một nền văn hoá năm ngàn năm tuổi. Chính cuộc sống của đứa trẻ ấy bị nghiến nát dưới gánh nặng đó. Bởi điều này, ngọn lửa ý thức không thể được thắp sáng và tính cá nhân của đứa trẻ không thể phát triển.
Của cải vật chất tăng lên vì cái gì còn lại từ cha mẹ thì được gia tăng hay cải thiện thêm bởi con cái họ. Nhưng khả năng tinh thần của chúng không thể phát triển bởi vì trẻ em bị ước định vào kính trọng đó. Đứa trẻ thêm vào, không chút do dự, một tầng nữa lên toà cao ốc mà nó được thừa hưởng. Nó hài lòng làm vậy. Và người cha cũng hài lòng rằng con mình đã xây thêm một tầng. Nhưng nếu ai đó muốn cải thiện trên những ý niệm từng được thuật lại trong kinh Gita, thì những người kế thừa ý niệm của Mahavira, Phật, Krishna và Rama, sẽ trong khó khăn lớn lao – với họ cần phải sống trong khoảng rào của những cấu trúc tinh thần được truyền lại. Không cấu trúc mới nào có thể được xây dựng. Những nỗ lực được làm liên tục hàng ngàn năm cho nên đứa con không vượt qua nổi cha nó trong việc phát triển tinh thần. Có rất nhiều công cụ và thủ đoạn cho điều đó.
Cho nên, của cải vật chất tăng lên trên thế giới, nhưng nghèo nàn tinh thần cũng tăng lên song hành. Có quá nhiều nguy hiểm khi tâm trí thì nhỏ bé mà của cải vật chất vĩ đại hơn. Như là chúng ta tiến triển trong của cải vật chất và bỏ tổ tiên lại phía sau, tương tự, chúng ta cũng nên bỏ lại họ phía sau trong việc phát triển của cải tinh thần và tâm linh. Làm như vậy không là xúc phạm cha mẹ chúng ta, đấy là kính trọng. Kiểu người cha đúng đắn là người thiết tha khao khát các con mình sẽ vượt qua ông ta trên mọi phương diện. Nhưng là nguy hiểm nếu người cha chẳng hề muốn con mình vượt qua ông ta trong bất cứ lĩnh vực nào. Cho đến nay, giáo viên đã giúp người cha không cho phép đứa trẻ vượt lên trên.
Thật điên rồ khi chúng ta bắt đầu nghĩ xa hơn Krishna hay Mahavira hay Mohammed, đó sẽ là xúc phạm cho những người ở sau cùng. Vì điều này, toàn bộ giáo dục đã duy trì hướng vào quá khứ, thay vì hướng đến tương lai.
Hoạt động phát triển, sáng tạo nào cũng luôn luôn là hướng đến tương lai.
Toàn thể giáo dục của chúng ta là hướng vào quá khứ. Hết thảy học thuyểt, ý tưởng và lý tưởng của chúng ta được tạo dựng từ quá khứ. Quá khứ là cái đã chết và ra đi rồi. Chúng ta đang cố gắng áp đặt những thứ hàng ngàn năm tuổi lên trí óc con em chúng ta. Không chỉ áp đặt ý tưởng, chúng ta còn gọi một đứa trẻ chứng tỏ mình là kẻ giỏi đi theo những niềm tin cũ là lý tưởng. Ai đang tán dương một đứa trẻ như vậy? Điều này đang được làm bởi giáo viên, và đó là cách các nhà lãnh đạo xã hội, tôn giáo và chính quyền đang lợi dụng giáo viên.
Giáo viên được làm tin rằng anh ta là người truyền bá tri thức. Anh ta chẳng phải người truyền bá tri thức, anh ta là kẻ bảo quản và duy trì hiện trạng của tri thức đã được phát triển trong quá khứ, và anh ta là chướng ngại cho tri thức có thể phát triển. Anh ta không cho phép bất cứ cái gì bỏ đi những tham số của quá khứ. Kết quả là, chúng ta tiếp tục làm rất nhiều kiểu điều ngu xuẩn. Những thứ cũ kỹ đó không được cho phép chết. Các chính trị gia cũng hiểu điều này, và ông ta cũng đang lợi dụng giáo viên. Ngạc nhiên là giáo viên không nhận thức rằng khai thai thác này được thực hiện dưới cái tên là phục vụ xã hội. Biết bao nhiêu kiểu lợi dụng đã được làm.
Một lần tôi đi diễn thuyết trước một hội đồng giáo viên. Đó là Ngày Nhà Giáo. Tôi hỏi họ: Nếu một giáo viên trở thành tổng thống một nước, kính trọng được ban cho giáo viên đó là gì? Đối với một giáo viên trở thành tổng thống, giáo viên kính trọng về cái gì ? Theo tôi, nếu tổng thống một nước trở thành giáo viên thì tôi đích xác hiểu rằng người giáo viên đó được kính trọng. Nếu tổng thống một nước cảm thấy công việc của ông ta là không cần thiết và cảm nhận vui sướng làm nhà giáo, nếu ông ấy muốn là giáo viên và ông ấy trở thành giáo viên, chúng ta sẽ hiểu đích xác rằng giáo viên này được kính trọng. Nhưng nếu một giáo viên trở thành tổng thống một nước, kính trọng đi tới chính trị gia, chứ không tới người giáo viên. Nếu một giáo viên cảm thấy vinh dự khi trở thành tổng thống một nước thế thì có gì sai trái với một giáo viên đang muốn trở thành hiệu trưởng hoặc thanh tra trường học hoặc bộ trưởng giáo dục? Có danh dự ở nơi có chỗ đứng. Có chỗ đứng ở nơi có địa vị. Toàn thể cấu trúc tư tưởng của chúng ta là theo cách địa vị ở trên tất cả mọi thứ, do đó chính trị gia ở trên mọi thứ và tất cả những thứ khác ở bên dưới.
Chính trị gia, chủ ý hay không chủ ý, đưa tư tưởng và ý tưởng của ông ta vào trong tâm trí trẻ em thông qua giáo viên. Tu sĩ cũng đang làm cùng điều này. Dưới cái tên giáo dục tôn giáo việc này tiếp diễn, và mọi tôn giáo tiếp tục cố gắng nhồi niềm tin và giáo lý của họ, đúng hoặc sai, vào trong tâm trí trẻ em. Chuyện này được làm ở độ tuổi non nớt thế, khi những đứa trẻ chẳng thể nghĩ. Không còn tội ác nào lớn hơn thế trên nhân loại. Tội ác nào có thể lớn hơn việc khiến đứa trẻ tin rằng những gì trong kinh Koran là chân lý, hoặc những gì trong kinh Gita là chân lý; hay nếu có Thượng Đế thì đó là Mahavira, Krishna hoặc Mohammed? Nhồi nhét tất cả những điều như thế vào tâm trí đứa trẻ hồn nhiên, vô minh và không biết gì về thế giời, là tội ác trầm trọng hơn bất cứ cái gì khác.
Mới đây, đã có câu hỏi về độc lập của Ấn Độ, rằng các chính trị gia đã từng kêu gọi cả giáo viên và sinh viên đều phải tham gia vào phong trào độc lập. Khi những chính trị gia này nắm quyền, họ nói rằng cả sinh viên lẫn giáo viên phải tránh xa khỏi chính trị. Những người này nói: “Không, không cần thiết phải tách sinh viên ra khỏi chính trị. Cả giáo viên và sinh viên phải tham gia vào chính trị.” Nếu những người này nắm chính quyền ngày mai, họ sẽ nói rằng giờ đây không cần họ tham gia vào chính trị. Thế nào thì lợi ích của những người làm chính trị đối với quyền lực cũng trở thành đúng, và nỗ lực được làm để giáo viên và sinh viên tin rằng đó là đúng.
Theo tôi, một người có thể trở thành người thầy đúng nghĩa chỉ khi ông ta có trong mình ngọn lửa mạnh mẽ, mãnh liệt của nổi dậy.
Giáo viên không có ngọn lửa của nổi dậy ấy bên trong sẽ trở thành đại lý của một số đường lối, một số lợi ích – có thể của xã hội, có thể của tôn giáo, hay có thể của chính trị. Mọi giáo viên phải có ngọn lửa nổi dậy mãnh liệt, của suy nghĩ và của phản chiếu. Nhưng chúng ta đã có ngọn lửa của suy nghĩ độc lập hay chưa? Nếu chưa, chúng ta có là gì hơn những người trông cửa hàng?
Làm giáo viên là điều vĩ đại. Ý nghĩa của việc là giáo viên là gì? Chúng ta có bao giờ nghĩ về nó?
Bạn có thể dạy trẻ em, như được dạy trên khắp thế giới, rằng chúng phải yêu thương lẫn nhau. Nhưng bạn đã bao giờ nghĩ rằng toàn thể cấu trúc giáo dục của bạn được xây dựng không dựa trên yêu thương mà dựa trên cạnh tranh? Bạn tự cho là dạy yêu thương, nhưng toàn bộ sắp xếp là để dạy cạnh tranh. Nơi có cạnh tranh thì không thể có yêu thương. Cạnh tranh là một dạng của đố kỵ, một kiểu kích động mãnh liệt, ghen tỵ. Bạn đang dạy cái gì vậy?
Khi đứa trẻ đứng nhất lớp, đứa trẻ khác được bảo rằng nó bị tụt lại đằng sau và người bạn cùng lớp này đã đứng đầu. Bạn đang dạy nó tâng bốc, cạnh tranh và vượt lên trước. Bạn đang dạy bản ngã, bảo chúng rằng người nào đứng nhất thì cao hơn, và người ở phía sau thì thấp hơn. Trong những cuốn sách, bạn bảo chúng khiêm nhường và yêu thương, trong khi toàn bộ sắp xếp của bạn lại dạy chúng căm ghét, đố kỵ và đứng nhất. Đứa nào đứng thứ nhất thì được thưởng huy chương vàng và bằng khen chứng nhận; Nó được đội vòng hoa và chụp hình, và những đứa khác, những đứa đứng sau, bị xúc phạm bởi hệ thống.
Khi bạn đang xúc phạm đứa ở phía sau, bạn không phải đang kích thích bản ngã của nó đẩy nó lên hàng đầu sao? Khi đứa đứng nhất được tán dương, bạn không phải đang thúc đẩy bản ngã của nó sao? Cho nên khi những đứa trẻ được đào tạo trong bản ngã, ghen tỵ và cạnh tranh như thế, làm sao chúng yêu thương được? Yêu thương là cho phép những người mình yêu quý đi trước. Tình yêu luôn có nghĩa rằng luôn ở sau cùng.
Tôi sẽ kể cho bạn nghe một giai thoại nhỏ để làm điều này rõ hơn. Có ba vị thánh Sufi bị treo cổ. Những người gọi là tôn giáo luôn chống lại những vị thánh thực sự. Khi họ đang chờ để bị treo cổ, họ ngồi thành một hàng. Kẻ treo cổ sẽ gọi tên, tên nọ tiếp tên kia, và sẽ treo họ lên.
Người treo cổ thét lên cái tên “Nuri” thì anh ta nên đi lên phía trước.
Nhưng người có tên Nuri không đứng dậy; thay vào đó một người khác đứng dậy và nói, “Treo cổ tôi trước.”
Người treo cổ nói, “Tên mày không phải là Nuri. Sao mày vội chết thế?”
Người đã tiến lên đáp lại, “Tôi yêu Nuri và tôi đã hiểu rằng khi đó là vấn đề chết, cần lên trước, và khi đó là vấn đề sống, vẫn còn ở sau. Tôi muốn chết trước khi bạn tôi chết. Nếu đấy là vấn đề sống, bạn tôi nên sống lâu hơn tôi.”
Tình yêu nói như thế đấy. Còn cạnh tranh nói gì? Cạnh tranh bảo bạn ở lại sau trong khi chết và tiến lên trước khi đó là vấn đề sống. Thế giới liệu có thể là chỗ tốt hơn để sống không khi chất độc của cạnh tranh và tham vọng đang được rót vào tâm trí của trẻ em? Khi đứa trẻ say mê vượt lên những đứa khác và những đứa khác thì đang muốn bỏ nó lại phía sau, thế thì, sau khi được giáo dục trong hai mươi năm, nó sẽ làm gì trong đời? Nó sẽ làm cái mà nó được dạy.
Mọi người đều đang kéo người khác xuống. Từ người phục vụ cho đến tổng thống, mọi người đang kéo kẻ khác xuống. Trong tiến trình này, nếu một người phục vụ bằng cách nào đó trở thành tổng thống, chúng ta bảo anh ta đó là niềm tự hào và phẩm hạnh lớn lao. Thực tế, không có bạo lực nào to lớn hơn việc tự đẩy bản thân lên trước bằng cách kéo những người khác lại. Nhưng chúng ta đang dạy bạo lực này và gọi nó là giáo dục.
Trong thế giới dựa trên bạo lực này, nếu có những cuộc chiến tranh tiếp diễn thì điều đó cũng chẳng có gì ngạc nhiên! Nếu trong thế giới dựa trên nền giáo dục này, khi những cung điện được xây dựng gần những túp lều, có gì ngạc nhiên nếu những người sống trong cung điện thoải mái nhìn những người sống trong những túp lều chết? Vậy thì có những người nghèo và có những người khác có nhiều hơn nhiều nhưng vẫn không biết làm gì với nó. Điều này tất cả đều do giáo dục hiện thời, và giáo viên cũng chịu trách nhiệm cho điều này. Đối với thế giới được tạo nên từ nền giáo dục như thế này thì giáo viên phải có trách nhiệm. Ông ta đã trở thành công cụ để lợi dụng. Dưới danh nghĩa mang giáo dục tới trẻ em, giáo viên đã trở thành công cụ trong tay những quyền lợi bất di bất dịch.
Nếu đây là giáo dục, thì tốt hơn là ngừng việc giáo dục hoàn toàn. Có lẽ theo cách đó một con người sẽ còn tốt hơn. Một người vô giáo dục sống trong khu rừng sẽ là người tốt hơn bởi vì anh ta có nhiều yêu thương hơn và ít tranh giành hơn, nhiều trái tim hơn và ít tâm trí hơn.
Chúng ta gọi điều này là giáo dục! Chúng ta dạy trẻ em ngay điều mâu thuẫn lại với điều chúng ta mong đợi chúng làm; toàn thể cấu trúc của chúng ta dạy những điều mâu thuẫn. Chúng ta dạy cái gì? Chúng ta dạy cảm thông và khoan dung. Nhưng làm sao tâm trí cạnh tranh có thể độ lượng và cảm thông? Nếu có cảm thông trong tâm trí người cạnh tranh, làm sao người đó có thể cạnh tranh được? Tâm trí cạnh tranh sẽ luôn luôn khắc nghiệt, bạo lực và không độ lượng – anh ta phải thế. Hệ thống của chúng ta là tới mức chúng ta không nhận ra rằng người tự đẩy mình lên trước bằng cách kéo người khác lùi lại là người bạo hành. Người đó bạo hành, và chúng ta làm cho người đó sẵn sàng bạo hành. Theo cách này, những xưởng máy giáo dục đang gia tăng. Chúng ta gọi chúng là trường học và đại học. Đấy chỉ là dối trá.
Đây là những xưởng máy nơi tâm trí ốm yếu được tạo ra, và những tâm trí ốm yếu như thế đang đưa thế giới xuống hố. Bạo hành gia tăng và cạnh tranh gia tăng. Tay mọi người đều chẹn vào cổ của mọi người khác.
Những người đang ngồi trước tôi sẽ hỏi: Chúng tôi có để tay chẹn cổ ai đâu? Nhưng nếu bạn nhìn sâu, bạn sẽ thấy rằng tay của mọi người đều đang chẹn họng của ai đó khác, và rằng tay mọi người đều đang để trong túi của ai đó khác. Điều này sẽ tiếp tục bao lâu? Nó sẽ dừng ở đâu? Từ đâu là những bom khinh khí và bom nguyên tử này tới? Từ cạnh tranh và kình địch đấy! Chẳng có gì khác biệt liệu sự kình địch này là giữa hai cá nhân hay giữa hai quốc gia. Chẳng có gì khác biệt ai làm điều đó – liệu đó là Nga hay Mĩ – có cạnh tranh và người ta phải tiến lên trước.
Nếu các ngài làm bom nguyên tử, chúng tôi sẽ làm bom khinh khí, bom siêu khinh khí, nhưng chúng tôi không thể còn lại đằng sau được. Chúng ta được dạy không ở lại đằng sau. Nếu các ngài giết mười người, chúng tôi sẽ giết hai mươi người. Nếu các ngài phá huỷ một nước, chúng tôi sẽ phá huỷ hai nước. Điều đó có nghĩa là chúng ta sẵn sang phá huỷ mọi thứ, nhưng chúng ta không thể vẫn ở phía sau được.
Ai đang tạo ra tình cảnh này? Tất cả là do nền giáo dục của chúng ta. Nhưng chúng ta mù và chúng ta không có khả năng nhìn ra vấn đề. Chúng ta dạy trẻ em không tham và sợ; nhưng chúng ta thực sự đang làm gì với chúng? – chúng ta đang dạy chúng tham và sợ mọi lúc.
Ngày xưa đã có sợ địa ngục và thưởng cõi trời. Điều đó đã được dạy trong hàng nghìn năm. Có sợ rằng tôi có thể xuống địa ngục; có tham rằng bằng cách nào đó tôi phải đạt tới cõi trời. Bất kì chỗ nào có thưởng và phạt đều sẽ có tham và sợ. Nhưng chúng ta dạy con em chúng ta cái gì? Phương pháp chúng ta giảng dạy là gì? Phương pháp duy nhất là là dạy lòng tham và sợ hãi. Hoặc chúng ta phạt chúng, hoặc cám dỗ chúng bằng việc cho huy chương vàng, danh tiếng tốt, chức vụ tốt hơn, hay địa vị cao trong xã hội.
Vào thời tôi là  học sinh đã có câu tục ngữ: Nếu bạn học tốt bạn sẽ được làm thành ông trùm, người cai trị, tổng thống. Chúng ta tạo những cám dỗ như thế trong tâm trí trẻ em. Chúng ta đã bao giờ dạy chúng sống cuộc sống của bình an và vui sướng? Không, chúng ta đã dạy chúng sống cuộc sống bằng cách vươn lên những vị trí cao hơn. Chúng ta đã dạy chúng cách kiếm nhiều tiền hơn và có quần áo tốt hơn. Chúng ta đã dạy chúng ngày một tham lam hơn, bởi vì điều đó được gọi là thành công. Có chỗ nào cho những kẻ không thành công hay không?
Trong hệ thống giáo dục này không có chỗ cho những người không thành công. Chúng ta đang tạo ra cơn sốt thành công, và do vậy điều tự nhiên duy nhất là người muốn thành công trên thế giới làm điều người đó có thể làm. Thành công che giấu mọi việc làm sai. Cách một người leo lên thành tổng thống từ vị trí của người phục vụ không còn là vấn đề một khi người đó đã trở thành tổng thống. Không ai bận tâm về cách người đó đã trở thành tổng thống, bằng phương tiện nào, bằng cách lừa lọc nào, bằng dối trá nào và bằng thủ đoạn nào. Không cần hỏi cách người đó đã trở thành tổng thống. Chẳng ai hỏi mà cũng chẳng có câu hỏi nào để hỏi. Ngay khi một người trở nên thành công, tất cả tội lỗi ngừng. Thành công là mục tiêu duy nhất. Thế thì sao tôi lại không nên thành công bằng cách nói những điều dối trá và trở thành không trung thực? Nếu tôi thử nói sự thật và tôi trở thành không thành công, liệu tôi sẽ phải làm gì khác?
Vậy nên chúng ta đã biến thành công thành trung tâm cuộc sống; và khi dối trá và không trung thực tăng lên, chúng ta trở nên rất không hạnh phúc. Chừng nào thành công còn là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá, dối trá, không trung thực và trộm cắp sẽ có đó. Chúng không thể bị bỏ đi, bởi cái gì có thể được làm nếu một người chỉ có thể thành công thông qua không trung thực và ăn cắp? Mọi thứ khác phụ thuộc vào thành công khi thành công là giá trị duy nhất. Chúng ta cứ kêu khóc rằng không trung thực đang tăng lên. Nó nhất định tăng, bởi vì đó là quả của tất cả những gì chúng ta dạy suốt năm ngàn năm qua.
Thành công không có giá trị nào. Thành công không phải là vấn đề của kính trọng và tôn kính lớn lao. Con người phải được hoàn thành, không phải là thành công. Người trở nên không thành công trong sự nghiệp tốt là tốt hơn người trở nên thành công trong sự nghiệp xấu. Kính trọng nên được trao cho các hành vi tốt, không trao cho thành công. Nhưng thành công đã trở thành giá trị và toàn thể cuộc sống xoay quanh trung tâm đó.
Một uỷ ban giáo dục mới được lập ra gần đây. Ông chủ tịch của uỷ ban nói, “Chúng ta đang dạy cho trẻ nói thật. Chúng ta đang giải thích điều này theo nhiều cách, nhưng trẻ vẫn tiếp tục nói dối, nhiều lần.”
Tôi hỏi ông chủ tịch liệu ông ấy có muốn con ông ấy là người quét đường hay là người phục vụ trong trường, “hay ông muốn con ông cũng trở thành chủ tịch uỷ ban hay đại sứ ở nước ngoài, leo dần từng bước lên chính đỉnh cao nhất? Nếu nó trở thành người quét đường, ông có bị bối rối không?”
Ông ấy nói, “Dứt khoát điều đó làm tôi bối rối rồi!”
Thế rồi tôi nói, “Nếu điều đó sẽ gây rắc rối cho ông, ông có thực muốn con ông thật thà và trung thực không?”
Chừng nào người lao công không được kính trọng và tổng thống được kính trọng, không thể có thực thà trên thế giới được, bởi vì người lao công không thể tiếp tục vẫn còn là người lao công được. Cuộc sống không quá dài để anh ta có thể ngồi không và trông đợi thành công, tìm nương náu ở trung thực một mình. Nếu không trung thực mang lại thành công, ai đủ điên khùng để không cậy nhờ không trung thực! Toàn thể tình huống là tới mức không chỉ bạn đâu, mà ngay cả thượng đế do bạn tạo ra và thiên đường do bạn tạo ra, cũng chỉ kính trọng người thành công. Nếu người lao công chết, người đó khớp với địa ngục về tiềm năng. Không tổng thống nào đã bao giờ xuống địa ngục – họ đi thẳng lên cõi trời!
Chúng ta sẽ phải phá huỷ tính trung tâm của thành công. Nếu bạn thật sự muốn làm gì đó cho con cái mình và nếu bạn yêu thương con cái bạn, vứt bỏ tính trung tâm của thành công và tạo trung tâm xung quanh sự hoàn thành. Nếu bạn có tình yêu nào với nhân loại và nếu bạn thực sự muốn lập ra thế giới mới, văn hoá mới và con người mới, bạn sẽ phải từ bỏ và phá huỷ cái ngu xuẩn cũ của bạn và nghĩ về cách nổi dậy có thể được tạo ra từ bên trong. Bây giờ mọi thứ đều sai, cho nên người sai được tạo ra.
Giáo viên về nền tảng phải là người nổi dậy lớn lao trong thế giới này; chỉ thế thì giáo viên mới có thể dẫn dắt thế hệ mới đi tiếp. Nhưng giáo viên là người theo truyền thống lớn lao nhất và cứ lặp lại những chuyện tào lao cũ. Các giáo viên chẳng thay đổi. Bạn đã bao giờ nghe nói đến một giáo viên đầy nổi dậy chưa? Anh ta là người chính thống và truyền thống nhất, và thế thì càng nguy hiểm hơn. Xã hội không nhận được phúc lợi từ anh ta.
Kiểu nổi dậy nào mà tôi trông đợi từ giáo viên? Anh ta có nên đốt nhà, làm trật bánh xe lửa, hay đốt xe buýt? Không. Đừng để người đó nghĩ nhầm về tôi. Tôi chỉ nói rằng cách tiếp cận của người đó hướng tới giá trị của người đó – giá trị của chúng ta – nên có tinh thần nổi dậy và rằng người đó nên nghĩ rõ ràng về điều đích xác đang đi sai.
Khi chúng ta bảo đứa bé rằng nó là đồ con lừa hay đồ ngu hay đồ ngốc bởi vì ai đó ở xa phía trước nó, nghĩ xem liệu điều bạn đang nói có đúng không. Có thể có hai người bằng nhau trong thế giới này không? Thực sự có khả năng người mà bạn gọi là đồ con lừa đó có thể trở thành giống như người đang đứng trước người đó không? Chuyện đó đã bao giờ có thể chưa? Mọi người đều chỉ là họ vậy; chẳng thể có vấn đề của bất kỳ so sánh nào. Không nên có so sánh và đánh giá so với những người khác.
Đá nhỏ thì nhỏ, và đá lớn thì lớn. Có thực vật nhỏ và thực vật lớn. Nhành cỏ là nhành cỏ và hoa hồng là hoa hồng: khi có liên quan tới tự nhiên không có chuyện không hài lòng với nhành cỏ và hài lòng với hoa hồng. Tự nhiên đem cuộc sống tới cho nhành cỏ với nhiều hạnh phúc như nó đem cuộc sống tới cho hoa hồng. Nếu bạn gạt sang bên tâm trí con người, giữa nhành cỏ và hoa hồng, cái nào lớn hơn và cái nào nhỏ hơn? Không cái gì lớn hơn hay nhỏ hơn cả! Nhành cỏ có thấp hơn cây thông không? Nếu điều đó là vậy, Thượng đế chắc đã phá huỷ nhành cỏ và chỉ cây thông còn lại trên thế giới. Nhưng các giá trị do con người ấn định là sai.
Tôi muốn kể cho bạn vài điều sâu hơn trong liên kết này. Điều đầu tiên là thế này; nhớ rằng chừng nào chúng ta còn tiếp tục so sánh người này với người khác chúng ta bao giờ cũng sẽ vẫn còn trên đường sai. Đường sai đó là ở chỗ chúng ta tạo ra ham muốn trong con người để giống ai đó khác; và sự kiện là ở chỗ không ai đã từng hay có thể giống bất kỳ người nào khác.
Rama đã qua đời nhiều năm rồi, và Christ cũng qua đời nhiều năm rồi. Tại sao không có Christ khác sinh ra, mặc dù hàng ngàn người Thiên Chúa giáo bận rộn hai mươi tư giờ một ngày cố gắng trở thành một Christ? Hàng nghìn người cố trở thành một Rama; hàng nghìn người Jaina và Phật tử cố trở thành một Mahavira hay một Phật, nhưng tại sao thậm chí không một người nào trở thành giống họ? Điều này không mở mắt bạn ra sao? Tôi đang không nói về Rama hay Ramleela – xin đừng nghĩ rằng tôi đang nói về một Rama này, đóng vai trong vở kịch. Một số người làm ra vẻ như một Mahavira bằng việc trở nên trần truồng. Tôi không nói về một Rama hay một Mahavira như thế.
Trong cả cuộc đời, bạn có thấy ai đích xác giống y hệt người khác chưa? Trong toàn thể thế giới thậm chí chẳng thể tìm được hòn sỏi nào bằng hòn khác. Ở đây mọi thứ là duy nhất và vô song. Khi mà chúng ta không kính trọng tính duy nhất của mọi cá nhân, ganh đua, cạnh tranh, sát hại và bạo hành sẽ vẫn còn. Cho tới lúc đó, mọi người sẽ cố gắng vượt lên trước thông qua không trung thực, và sẽ cố gắng giống như ai đó khác. Nếu điều này xảy ra, loại kết quả gì chúng ta mong đợi?
Các loài hoa trong vườn sẽ trở nên điên loạn sao? Nếu các giáo viên vĩ đại tới và giải thích với chúng rằng hoa nhài nên giống hoa đại, hay hoa đại nên giống hoa nhài, vốn rất đẹp, liệu điều đó sẽ xảy ra? Không đâu, vì hoa không điên như người. Hoa không ngu thế như người để mà bị dính lýu vào những ý nghĩ như thế. Hoa sẽ không nghe những bài nói như thế của các giáo viên, triết gia, các nhà lý tưởng hay cái gọi là những người tôn giáo.
Nếu các loài hoa nghe theo những bài nói này, cái gì xảy ra với khu vườn nơi mà hoa nhài cố gắng trở thành hoa đại? Trong khu vườn đó các loài hoa sẽ không phát triển, tất cả cây côi sẽ trở nên héo tàn. Tại sao? – bởi vì dù hoa nhài cố gắng bao nhiêu để trở thành hoa đại, nó không thể. Điều đó trái tự nhiên. Trong nỗ lực trở thà nh hoa đại, hoa nhài thậm chí sẽ không trở thành hoa nhài, điều lẽ ra phải thế.
Đây là bất hạnh lớn lao cho con người. Bất hạnh hay nguyền rủa lớn lao nhất dành cho con người là anh ta đang khao khát trở thành giống như người khác. Ai đang dạy cái này? Ai đã thiết lập âm mưu này? Chỉ có nền giáo dục hàng ngàn năm của chúng ta chịu trách nhiệm. Giờ đây, nếu những bức tranh cũ về Rama hay Phật trở nên không quyến rũ, thế thì giáo viên sẽ muốn bạn trở thành giống như Gandhi hay Vinaba Bhave – trở thành giống ai đó khác nữa, nhưng không bao giờ được mắc sai lầm là trở thành chính bạn, vì bạn là vô dụng. Chỉ người như Gandhi được sinh ra có mục đích: Thượng Đế đã mắc lỗi khi tạo ra bạn chăng? Nếu Thượng Đế đủ khôn ngoan, ông ấy đã có thể chỉ tạo ra mười hay mười lăm loại người cố định như Rama hay Phật, hay nếu ông ấy khôn ngoan hơn – như hầu hết những người tôn giáo vậy – thì ông ấy đã có thể chỉ tạo ra một kiểu người đơn nhất. Điều gì xảy ra sau đó?
Thử nghĩ về thế giới này, nơi có năm tỉ người giống như Rama. Điều gì sẽ xảy ra với thế giới này? Toàn thế giới sẽ tự sát trong vòng mười lăm phút. Cuộc sống sẽ quá buồn tẻ, nhìn thấy Rama khắp mọi nơi, thế thì sẽ chết mất. Nếu tất cả bụi cây chỉ mọc lên hoa hồng, điều gì sẽ xảy ra? Hoa hồng sẽ chẳng có gì đáng để nhìn – không cần ngắm chúng chút nào.
Không phải là không có ý nghĩa gì trong việc mọi người đều có tính cá nhân riêng của mình. Đấy là vấn đề về lòng tự hào lớn lao rằng bạn khác với người khác. Không cái gì cao hơn hay thấp hơn; mọi người đơn giản là vậy. Mọi người đều trong không gian riêng của mình; do đó mọi kiểu định giá đều sai. Nhưng chúng ta đã từng dạy những điều sai này.
Điều tôi ngụ ý bởi nổi dậy là ở chỗ chúng ta nên nghĩ và suy ngẫm sâu sắc về điều chúng ta đang dạy cho trẻ em. Chúng ta thực tế có đang đầu độc tâm trí chúng không? Chất độc cũng có thể được cung cấp cùng tình yêu thương – và giáo viên và cha mẹ chỉ đang làm như thế. Điều này phải dừng lại ngay bây giờ.
Đã từng có các cuộc cách mạng tôn giáo trên thế giới này. Mọi người của tôn giáo này đã chấp nhận tôn giáo khác. Đôi khi họ đã đổi tôn giáo theo lời khuyên của ai đó, và đôi khi bởi việc thấy kiếm chĩa vào ngực họ, nhưng điều đó không tạo ra khác biệt gì. Nếu một người Hindu giáo trở thành một người Mohammed giáo, hay một người Mohammed giáo trở thành một người Thiên Chúa giáo, người đó vẫn là như vậy. Cách mạng tôn giáo chưa tạo bất cứ thay đổi nào.
Đã từng có những cuộc cách mạng chính trị. Kẻ cai trị này bị tống ra và kẻ khác đã chiếm ngôi của ông ta. Người chiếm mảnh đất này đã ra đi và người đã ở mảnh đất bên cạnh đã chiếm nó. Người da trắng đã bị loại bỏ, và người da đen đã chiếm vị trí của người đó. Người cai trị bên trong vẫn còn như cũ.
Đã có những cuộc cách mạng kinh tế trên thế giới này. Những người tư bản đã bị xoá bỏ và những người lao động đã chiếm được chỗ của họ. Nhưng chỉ bởi giành được chỗ đó người lao động trở thành nhà tư bản? Không, chủ nghĩa tư bản đã ra đi và các nhà quản lý chuyên nghiệp đã bước vào. Họ cũng đã trở nên nguy hiểm như những kẻ bóc lột tư bản. Chẳng cái gì đã thay đổi – giai cấp vẫn tiếp tục. Ban đầu đã có hai giai cấp: giầu và nghèo. Bây giờ có một giai cấp mà tiền được phân phối cho họ và có một giai cấp làm việc phân phối tiền. Bất kỳ ai có đủ quyền lực vẫn còn trong quyền lực, còn những người không quyền lực là những người không trong quyền lực. Các giai cấp mới được hình thành nhưng các giai cấp vẫn còn lại.
Bất kỳ thực nghiệm nào đã được thực hiện cho tới giờ trong bốn hay năm nghìn năm vì phúc lợi của nhân loại tất cả đều đã là thất bại. Mãi cho tới giờ một thực nghiệm này chưa được thực hiện, và đó là cách mạng trong giáo dục. Cuộc thí nghiệm này là dành cho giáo viên. Tôi cảm thấy rằng anh ta có thể làm xảy ra một cuộc cách mạng vĩ đại. Những cuộc cách mạng chính trị, kinh tế hay tôn giáo không có nhiều giá trị như cuộc cách mạng giáo dục có thể có. Nhưng ai có thể mang tới cuộc cách mạng như vậy? Nó có thể được thực hiện bởi những người nổi dậy đó, những người có thể nghĩ và nghi vấn điều họ đãng từng làm cho tới giờ.
Điều nên được rõ ràng trong tâm trí họ, rằng bất cứ cái gì họ từng làm cho tới giờ đều sai lầm bởi vì kết quả là sai lầm. Chúng ta phải nghĩ: Con người hiện tại từ đâu đến? Xã hội hiện tại được sinh ra từ đâu? Tất cả những cuộc chiến tranh này, tất cả bạo lực này cứ tiếp diễn, đau khổ này, tình trạng bơ vơ và nghèo đói trên thế giới – tất cả những điều này đến từ đâu? Hẳn là có một số lỗi lầm nền tảng trong nền giáo dục mà chúng ta phổ biến. Thế thì suy nghĩ và tỉnh dậy đi! Nhưng bạn phải bận rộn với một vài tính toán khác… Có các hội nghị giáo viên được tổ chức, và điều được phàn nàn là học sinh không có kỷ luật, và họ thảo luận kĩ càng về cách đưa học sinh vào kỷ luật. Từ bi đi; để cho học sinh được vô kỷ luật hoàn toàn đi – bởi vì chúng ta biết kết quả của kỷ luật bị áp đặt trong năm nghìn năm rồi. Học sinh đã ở dưới kỷ luật trong hàng nghìn năm rồi, và điều gì đã xảy ra?
Nghĩa của dạy kỷ luật là gì? Nó có nghĩa là bất kỳ cái gì giáo viên nói cũng đều phải được coi là đúng. Nó có nghĩa là nếu giáo viên ngồi trên bục, học sinh phải ngồi trên đất; và khi bạn gặp giáo viên; chào ông ấy bằng tay chắp lại trong việc chào hỏi, hay thậm chí còn tốt hơn nếu bạn chạm chân ông ấy. Không nghi ngờ ngay cả điều giáo viên nói. Đi theo hướng ông ấy bảo. Nếu ông ấy bảo bạn ngồi, thì ngồi; nếu ông ấy bảo bạn đứng, hãy đứng. Đến giờ đây là kiểu kỷ luật. Nhưng đấy là mưu đồ để giết người để cho không ý thức, không nhận biết và không trí huệ nào còn lại trong người đó.
Họ làm gì trong huấn luyện quân đội? Họ bắt lính mới thực hiện các bài tập trong ba hay bốn năm. Mọi loại điều ngu xuẩn được dạy: quay phải và quay trái. Để cho họ cứ làm như được ra lệnh để cho thông minh của họ bị phá huỷ. Điều gì sẽ xảy ra bởi việc bảo một người quay phải hay quay trái? Tâm trí người đó có thể còn không bị ảnh hưởng được bao lâu? Nếu người đó từ chối quay phải hay trái, bạn phạt người đó. Trong vòng vài ngày thông minh của người đó sẽ bị phá huỷ và phẩm chất người của người đó cũng sẽ chết. Nếu bạn bảo người đó quay phải, người đó quay như cái máy. Nếu bạn bảo người đó giết ai đó, người đó giết. Người đó đã thôi là một người, người đó đã trở thành máy. Điều này được gọi là kỷ luật sao? Và chúng ta mong rằng sẽ phải có kỷ luật này trong trẻ em nữa. Cho nên chúng ta cho trẻ em huấn luyện quân sự, dạy chúng là người lính, dạy chúng cách bồng súng và giết người.
Tôi không nghĩ con người thậm chí đã hiểu được trong năm nghìn năm này những điều này ngụ ý gì. Kỷ luật nghĩa là con người trở nên chết qua nó. Một người càng kỷ luật, người đó càng chết.
Thế thì tôi có bảo bạn đòi hỏi học sinh của bạn nổi dậy và nhảy lên và đánh nhau trong trường không, hay tôi có bảo rằng họ không nên cho phép người khác học không? Không, tôi không nói điều này. Tôi bảo bạn yêu trẻ em. Nghĩ về và ước muốn cho sự mạnh khoẻ và hạnh phúc của chúng đi. Bởi vì tình yêu và ham muốn này về điều tốt của chúng, kỷ luật không bị áp đặt sẽ bắt đầu nổi lên, kỷ luật được sinh ra từ chính thông minh của trẻ em. Yêu đứa trẻ và xem liệu điều đó có đem kỷ luật tới trong nó không. Kỷ luật này không phải là kỷ luật tới bằng quay trái và phải, mà tới từ chính tâm trí, trái tim và linh hồn của đứa trẻ. Cố đánh thức thông minh và tư duy của nó.
Đừng nói rằng chân lý của bạn là chân lý duy nhất. Bạn có biết chân lý là gì không? Nhưng mọi người đều nói rằng cái họ nói là chân lý. Không có khác biệt gì nếu bạn được sinh ra sớm hơn ba mươi năm. Chỉ bởi vì ai đó sinh ra ba mươi năm sau bạn, bạn có biết chân lý nhiều hơn người đó không? Có thể là người đó có ít tri thức giả hơn bạn bởi vì người đó không biết nhiều, và có thể là bạn đã tích luỹ đủ mọi loại vô nghĩa và những điều giả trong đầu bạn. Nhưng bạn cảm thấy khôn ngoan hơn vì bạn già hơn ba mươi năm. Bạn có quyền trừng phạt cho nên bạn muốn khép kỷ luật vào người đó.
Thế giới này sẽ tốt hơn nhiều nếu không ai cố đặt kỷ luật lên người khác. Yêu – yêu là hướng dẫn của bạn, Sống cuộc sống đầy tình yêu đi. Bao giờ cũng nghĩ điều tốt của đứa trẻ và nghĩ điều bạn có thể làm, cách bạn có thể làm nó, vì cái tốt của đứa trẻ. Không thể có chuyện là tình yêu đó và ham muốn đó cho tốt lành của nó sẽ không đem tới kỷ luật trong nó và sẽ không đem tới kính trọng cho bạn.
Dầu vậy sẽ có khác biệt. Bây giờ tình huống là ở chỗ đứa trẻ càng nhiều ý thức, nó càng nhiều không kỷ luật; và đứa trẻ càng nhiều tính ngu xuẩn, nó sẽ càng có tính kỷ luật hơn. Điều tôi đang cố gắng nói với bạn là nếu kỷ luật đến thông qua phương tiện của tình yêu, thế thì sẽ không có kỷ luật trong những kẻ ngốc, nhưng đứa trẻ càng tỉnh táo và ý thức, kỷ luật nảy sinh trong nó sẽ càng to lớn. Bây giờ chỉ những đứa trẻ đờ đẫn, đứa không có cuộc sống nào không có hứng khởi nào, mới có kỷ luật. Những đứa có ý thức và khả năng suy nghĩ thì vô kỷ luật. Nếu có tình yêu, mọi thứ sẽ đảo ngược. Kỷ luật của những kẻ ngu si chẳng có giá trị gì. Kỷ luật tới từ ý thức thì có giá trị bởi kỷ luật ý thức nghĩa là nó được sinh ra từ tư duy và nó có thể chối từ những yêu cầu sai lầm của kỷ luật.
Nếu thanh niên của Ấn Độ và Pakistan mà có kỷ luật qua ý thức riêng của họ, liệu có thể có chuyện nhà cầm quyền Pakistan đòi hỏi thanh niên Pakistan đi và giết người Ấn Độ được không? Hay bất kỳ chính khách Ấn Độ nào có thể đòi hỏi thanh niên Ấn Độ đi và giết người Pakistan được không? Họ sẽ lập tức nói các chính trị gia ngừng những lời ngu ngốc đó. Họ sẽ nói: “Đây là ý tưởng không thông minh và chúng tôi không thể làm nó.” Nhưng hiện tại, những kẻ ngốc vẫn đang được dạy cho kỷ luật và nếu chúng được yêu cầu giết người chúng sẽ làm, bởi đối với chúng kỷ luật là chân lý.
Chính khách và tu sĩ đã thuyết giảng về kỷ luật trên thế giới này. Bởi vì những nhà cầm quyền này không có thông minh nào, không có nổi dậy và không có sức mạnh suy nghĩ, họ cố biến toàn thể thế giới thành trại quân sự. Qua nhiều nhiều cách thức họ cố gắng cho chắc rằng không ai tạo ra rắc rối nào.
Bạn có thể biết hoặc không, nhưng nhiều phương pháp đã được sáng chế. Ở Nga, họ đã tạo ra những cỗ máy mà nếu có bất cứ nổi dậy nào trong tâm trí, bất cứ khả năng suy nghĩ, họ sẽ tẩy não nó đi – bởi con người nổi dậy là nguy hiểm. Anh ta có thể phát biểu chống lại chính quyền và anh ta có thể kích động mọi người chống lại những điều sai. Trước đó, những công cụ khác nhau của kỷ luật đã được sử dụng, nhưng chúng đã không hoàn toàn hiệu quả. Giờ đây, họ đã tìm ra những phương pháp mới để xử lý tâm trí những người mà họ có nghi ngờ. Đây là những trào lưu nguy hiểm, trên khắp thế giới – nguy hiểm hơn bom nguyên tử và bom khinh khí.
Nhưng giáo viên có hợp tác trong những điều như vậy không? Tôi muốn để câu hỏi này lại cho thảo luận của các bạn: Bạn có đồng ý với thế giới này không? Bạn có đồng ý với con người như con người đang vậy hôm nay không? Có đồng ý với chiến tranh, bạo hành và không trung thực không? Nếu không, suy nghĩ và tìm ra cái gì đã đi sai trong giáo dục đang được cho. Hiển nhiên là bất kỳ cái gì đang được cho đều là sai.
Nếu giáo viên có tính nổi dậy, và nếu cái nhìn cuộc sống của ông ta thận trọng và khôn ngoan, ông ta có ích cho xã hội. Ông ta có thể giúp ích trong việc tạo ra các xã hội ngày càng tốt đẹp hơn trong tương lai. Nếu ông ta không vậy, ông ta sẽ chỉ trút đầy tâm trí của trẻ em mới bằng rác rưởi cũ. Ông ấy đã làm điều này trong thời gian lâu. Phải có cách mạng, cách mạng lớn, ở đó các cấu trúc giáo dục cũ bị phá huỷ và cấu trúc mới với những giá trị mới được tạo ra. Trong cấu trúc mới đó không có giá trị trong thành công và trong tham vọng, và việc đứng đầu hay đứng cuối không phải là vấn đề của kính trọng hay sỉ nhục. Phải không có so sánh người này với người khác. Nên có tình yêu và nỗ lực để phát triển trẻ em qua tình yêu. Có thể phát triển một thế giới mới và diệu kỳ tràn đầy hương thơm tuyệt đối.
Tôi đã nói với bạn vài điều với cái nhìn nhằm thức tỉnh vài con người đang trong giấc ngủ. Nhưng nhiều người ngủ sâu tới mức họ cảm thấy tôi quấy rầy họ trong giấc ngủ. Tuy nhiên, nếu chỉ vài người được thức dậy và mở mắt ra, có lẽ từ bất kỳ điều gì tôi đã bảo bạn, họ có thể tìm ra vài điều hữu dụng.
Tôi không nói rằng bất kỳ điều gì tôi đã nói cũng đều đúng và là chân lý, bởi vì đó là điều giáo viên cũ đã khẳng định. Tôi chỉ truyền đạt cho bạn quan điểm của tôi. Nó có thể sai, có thể không có lấy một giọt chân lý trong nó, và do vậy tôi không khăng khăng đòi sự đồng ý của bạn với tôi hay tin vào tôi. Tôi chỉ đòi hỏi bạn nghĩ về các vấn đề này. Nghĩ đi, và nếu bạn tìm ra bất kỳ cái gi là đúng trong điều tôi đã nói, nó sẽ không còn là của tôi nữa, nó sẽ là kết quả của suy nghĩ của bạn. Bạn sẽ không trở thành tín đồ của tôi; bạn sẽ tìm ra nó từ trí huệ riêng của bạn và nó sẽ là của bạn.
Xin nghĩ về đôi điều này. Hiện thời thế giới cần nhiều cú choáng để cho nó được đánh thức, để cho cái gì đó được sinh ra. Chúng ta gần như ngủ, say như chết. Và mọi thứ cứ trôi qua bên cạnh. Tôi hy vọng bạn được những cú choáng từ nhiều hướng, để cho bạn mở mắt ra và bắt đầu nghĩ.
Trách nhiệm lớn lao nhất của các giáo viên là cứu bản thân họ khỏi các chính khách, cứu bản thân họ khỏi tổng thống và thủ tướng. Mọi vấn đề trên thế giới đều bởi vì họ. Đừng để chính trị gia sinh ra trong trẻ em. Nhưng các chính trị gia tạo ra tham vọng đứng đầu. Ngay khi bạn là số một, bạn sẽ đi đâu nữa? Số một được tìm ra trong chính trị. Trên các tạp chí bạn sẽ chỉ tìm thấy ảnh và những cái tên của họ được in hàng ngày.
Hãy để không có cạnh tranh nào giữa những đứa trẻ. Phát triển tình yêu và vui vẻ hướng tới cuộc đời, không cạnh tranh và ganh đua – bởi vì người tranh đấu với người khác, dần dần, dần dần bị kết thúc; và người tìm kiếm phúc lạc riêng của mình, không ganh đua trong cuộc đời, trở thành đoá hoa đẹp đầy hương thơm và cái đẹp. Cầu mong Thượng đế giúp cho bạn có trí huệ này, có tâm linh nổi dậy này.
Tôi đầy lòng biết ơn vì các bạn đã lắng nghe tôi trong yên lặng. Tôi xin chào thiêng liêng ngụ trong bạn. Xin chấp nhận lời chào của tôi.
(Còn tiếp) - Quay về Mục lục