Tôi nhìn thấy con người chìm sâu
trong bóng tối mịt mù. Người đó đã trở nên giống như ngôi nhà bị tắt đèn trong
đêm đen. Một cái gì đó trong người đó đã bị dập tắt đó có thể được thắp lại.
Tôi cũng nhìn thấy người đó mất hết
phương hướng. Người đó đã trở nên giống như con thuyền lạc hướng trên đại dương
mênh mông. Người đó đã quên nơi nào mình muốn đến và những gì mình muốn trở
thành. Nhưng ký ức về những gì bị lãng quên có thể được đánh thức lại trong người
đó.
Mặc dù bóng đêm, nhưng không có lý
do cho tuyệt vọng. Bóng đêm càng dày đặc hơn thì rạng đông càng gần hơn. Tôi
nhìn thấy sắp bùng nổ sự tái sinh thần thánh trên toàn thế giới. Con người mới
chuẩn bị được sinh ra và chúng ta đang cùng đau cái đau sinh nở đó. Nhưng sự
tái sinh này cần sự hợp tác của mỗi chúng ta. Nó sẽ xuất hiện thông qua chúng
ta, và thông qua chỉ mỗi chúng ta. Chúng ta không chỉ là những khán giả. Tất cả
chúng ta phải chuẩn bị cho sự tái sinh này bên trong chúng ta.
Sự đến gần của ngày mới đó, của rạng
đông đó, sẽ chỉ xuất hiện nếu chúng ta tự làm tràn đầy bởi ánh sáng. Điều đó
tùy thuộc vào việc chúng ta biến khả năng thành hiện thực. Tất cả chúng ta là
những viên gạch cho dinh thự ngày mai, và chúng ta là nhưng tia sáng của mặt trời
tương lai sẽ ra đời. Chúng ta là những người sáng tạo mà không phải là những
khán giả. Tuy nhiên, nhu cầu không phải chỉ cho việc sáng tạo tương lai, mà còn
hco sự sáng tạo của chính hiện tại, là sự sáng tạo của chính chúng ta. Bằng sự
sáng tạo chính mình mà con người tạo ra nhân loại. Cá thể là thành phần của xã
hội, tiến hóa và cách mạng có thể xảy ra thông qua cá thể. Bạn là thàn phần đó.
Chính vì vậy mà tôi muốn kêu gọi bạn.
Tôi muốn đánh thức bạn từ giấc ngủ của bạn. Bạn không nhìn thấy rằng, cuộc đời
bạn đã trở nên quá vô nghĩa và vô dụng, trở nên hoàn toàn tẻ nhạt sao? Cuộc sống
đã mất đi tất cả ý nghĩa, tất cả mục đích. Nhưng đây là lẽ tự nhiên. Không có
ánh sáng trong trái tim con người thì cũng không thể có bất kỳ ý nghĩa nào
trong cuộc đời họ. Không thể có bất kỳ niềm vui nào trong cuộc đời họ khi không
có ánh sáng trong chính bản thể họ.
Thực tế là, chúng ta nhận ra sự vô
dụng và gánh nặng của ngày nay không phải vì chính cuộc sống là vô nghĩa. Cuộc
sống là sự mãn nguyện không giới hạn. Nhưng chúng ta đã quên con đường dẫn tới
đích, dẫn tới sự mãn nguyện đó. Chúng ta chỉ đơn giản là tồn tại và không có gì
để làm với cuộc sống. Đây không phải là sống, đây chỉ là chờ đợi cái chết. Làm
thế nào để việc chờ đợi cái chết lại có thể là cái gì đó khác với sự buồn tẻ? Làm
thế nào mà nó lại có thể trở thành niềm vui?
Tôi đến đây để nói với bạn điều
này: có phương pháp đánh thức bạn khỏi giấc mơ tồi tệ đã khiến cho bạn sai lầm
suốt cuộc đời. Con đường đã luôn có đó. Con đường dẫn từ bóng tối tới ánh sáng
là con đường vĩnh hằng. Chắc chắn nó có đó, nhưng chúng ta đã quay mặt đi. Tôi
muốn các bạn đối diện với nó. Con đường này là dharma, là đạo. Nó là phương tiện
thắp lại ánh sáng trong con người; nó định hướng cho con thuyền trôi dạt của
con người. Mahavira đã từng nói, trong dòng đời cuộn chảy hỗn mang thì tôn giáo
là ốc đảo duy nhất tin cậy, là điểm đến và là nơi nương náu an toàn.
Có phải các bạn đang khát khao cuộc
sống tràn đầy ánh sáng cùng niềm vui? Các bạn có muốn đạt được sự thật mang đến
cho mình sự bất tử! Nếu vậy, tôi mời các bạn. Hãy chấp nhận lời mời của tôi -
vì niềm vui, vì ánh sáng, vì sự bât tử. Chỉ đơn giản là mở mắt mình ra. Thế ròi
các bạn sẽ được hưởng thế giới mới của ánh sáng. Các bạn không phải làm bất kỳ
điều gì, các bạn chỉ mở mắt mình ra. Các bạn phải thức dậy và nhìn.
Không có gì trong con người thực sự
bị dập tắt hoặc bị mất phương hướng, nhưng nếu mắt của người đó vẫn nhắm thì
bóng tối vẫn trải dài khắp mọi nơi, và tất cả mọi cảm giác về phương hướng vẫn
bị lỡ. Bằng việc nhắm mắt, con người bị mất mọi thứ; bằng việc mở chúng, con
người trở thành vị vua.
Tôi đang kêu gọi bạn thức dậy từ giấc
mông của bạn về sự suy tàn của hoàng đế. Tôi ước mong bạn biến thất bại thành
chiến thắng, biến sự tối tăm của bạn thành ánh sáng, biến cái chết của bạn
thành bất tử. Bạn có sẵn sàng lên thuyền cùng tôi cho chuyến du hành này không?
Trước khi bắt đầu công việc của
mình, xin hãy vui lòng chấp nhận tình yêu thương của tôi. Đây là điều duy nhất,
mà với nó, tôi có thể chào đón bạn đến với vùng đồi núi quạnh hiu và hẻo lánh
này. Tôi không còn gì khác để tặng bạn. Tôi muốn chia sẻ với bạn tình thương
yêu vô hạn và sự hiện diện của Chúa trời trong tôi. Tôi ước ao phân phát điều
đó. Và thật ngạc nhiên, tôi càng chia sẻ nhiều thì nó càng phát triển! sự giàu
có thực sự gia tăng cùng sự phân phát, còn sự giàu có suy giảm bởi việc chia sẻ
thì không bao giờ là giàu có thực sự. Vậy thì bạn sẽ chấp nhận tình thương yêu
của tôi? Tôi nhìn thấy trong mắt bạn tình thương yêu tôn trào như là câu trả lời
dành cho tôi.
Tình yêu là sinh ra tình yêu, hận
thù gây ra hận thù. Bất kỳ điều gì tôi trao cho bạn thì cũng nhận trở lại như vậy.
Đây là quy luật của muôn đời. Cho nên bất kỳ điều gì bạn ước mong thì cũng là
điều bạn sẽ dâng tặng cho thế gian. Bạn không thể nhận những bông hoa bởi sự
trao đổi những bụi gai.
Tôi nhìn thấy những bông hoa của
tình thương yêu và sự yên tĩnh trong mắt bạn, tôi vô cùng hài lòng. Bây giờ
không có quá nhiều người khác nhau ở đây. Tình thương yêu liên kết và biến đổi
nhiều người thành một. Những cơ thể vật lý là riêng biệt và sẽ tiếp tục như vậy,
nhưng có một cái gì đó đằng sau những cơ thể này mang mọi người đến cùng nhau,
hợp nhất cùng nhau trong tình thương yêu. Chỉ khi sự hợp nhất này đạt được thì
bất kỳ điều gì cũng có thể được nói, bất kỳ điều gì cũng có thể được hiểu. Giao
tiếp chỉ có thể trong tình thương yêu và chỉ một mình tình thương yêu.
Chúng ta đã tập trung ở nơi vắng vẻ,
yên tĩnh này để tôi có thể nói với bạn một cái gì đó, và để bạn có thể lắng
nghe tôi. Việc nói và việc nghe này chỉ có thể trong bầu không khí của tình
thương yêu. Những ô cửa của trái tim chỉ mở cửa tình yêu. Và nếu nhớ, chỉ khi bạn
nghe bằng trái tim, mà không phải bằng cái đầu, thì bạn thực sự có thể nghe bất
kỳ điều gì. Có thể bạn hỏi, “Chẳng nhẽ trái tim cũng nghe được sao?” Tôi nói rằng,
bất kỳ khi nào có sự nghe thì chỉ một mình trái tim nghe. Cho đến bây giờ, cái
đầu chưa bao giờ nghe được điều gì. Cái đầu là tảng đá điếc. Và đây cũng là sự
thật đối với nói. Chỉ khi những lời nói xuất phát từ trái tim thì chúng mới có
ý nghĩa. Chỉ khi lời nói xuất phát từ trái tim thì mới có hương thơm của hoa
tươi; nếu không cũng chỉ là sự nhạt nhẽo, vô vị như những bông hoa giả được làm
bằng giấy.
Tôi sẽ rót trái tim tôi cho bạn, và
nếu trái tim bạn cho phép tôi vào thì sẽ có cuộc gặp mặt và giao tiếp. Tại thời
điểm của giao tiếp này, những điều không thể dùng lời nói để biểu cảm thì lại
được truyền cảm. Nhiều điều không thể nói thì lại có thể nghe theo kiểu thế
này, những điều không thể dùng lời nói, những điều ở giữa các ranh giới cũng có
thể được giao tiếp. Lời nói là những biểu tượng rất yếu đuối, nhưng nếu lắng
nghe trong sự im lặng của tâm trí và trong trạng thái tĩnh lặng của trái tim
thì chúng lại trở nên có tác động mạnh mẽ. Đây là điều mà tôi gọi là nghe bằng
trái tim.
Nhưng khi chúng ta đang nghe một
người nào đó, trong chúng ta ngập tràn ý nghĩ về chính chúng ta. Và đó là nghe
giả. Vậy thì bạn không phải là người lắng nghe thực sự. Bạn có ảo tưởng rằng bạn
đang nghe nhưng thực tế không phải như vậy. Để nghe đúng, trái tim cần phải trạng
thái tốt nhất, quan sát thầm lặng. Bạn chỉ đơn giản là lắng nghe và không làm bất
kỳ điều gì khác. Chỉ khi đó bạn mới có thể nghe và biết. Sự nhận biết đó trở
thành ánh sáng, và nó mang đến sự biến đổi bên trong bạn. Không có trạng thái
này của trái tim, bạn không thể lắng nghe bất kỳ ai, bạn chỉ liên tục nghe
chính mình. Bên trong bạn, sự ồn ào dữ dội thu hút bạn. Cho nên khi bạn quá mải
mê thì không gì có thể được giao tiếp. Có vẻ như bạn đang nhìn nhưng không phải
nhìn; có vẻ như bạn đang nghe nhưng không phải nghe.
Christ cũng từng nói, “Những người
có mặt để nhìn hãy để họ nhìn. Những người có tai để nghe, hãy để họ nghe.” Có
phải những người mà ông ấy nói đến không có mắt và không có tai? Tất nhiên họ
có mắt và tai, nhưng chỉ sự hiện diện của mắt và tai cũng không đủ để nhìn và
nghe. Một cái gì đó khác là cần thiết, và không có nó thì mắt và tai có tồn tại
hay không cũng không quan trọng. Một cái gì đó khác đó là sự tĩnh lặng bên
trong và sự nhận biết cẩn trọng. Chỉ khi những phẩm chất này có đó thì những ô
cửa của trái tim mới mở ra, và một cái gì đó mới có thể được nghe và nói.
Tôi mong chờ thái độ nghe này của bạn
trong suốt thời gian của trại Sadhana này. Khi bạn đã làm chủ nghệ thuật này
thì nó trở thành bạn đồng hành suốt cuộc đời bạn. Một mình nó có thể giải thoát
bạn khỏi mối bận tâm tầm thường. Nó có thể làm cho bạn nhận thức thế giới huyền
bí, vĩ đại bên ngoài, và bạn sẽ bắt đầu trải nghiệm ánh sáng vĩnh hằng của tâm
thức. Đó là những gì phía sau tâm trí huyên náo.
Nhìn đúng và nghe đúng không chỉ là
điều cần thiết đối với trại Sadhana này mà còn là nền tảng của toàn bộ lối sống
đúng. Giống như mọi thứ được phản chiếu từ mặt hồ, tuyệt đối yên tĩnh, không có
bất kỳ gợn sóng nào, sự thật, chính là điều mà Thượng đế phản chiếu trong bạn
khi bạn trở nên yên tĩnh và sáng rõ như mặt hồ.
Tôi nhìn thấy sự yên lặng và tĩnh tại
xuất hiện trong bạn, và tôi cũng nhìn thấy mắt bạn đang mời tôi nói những gì
tôi ước mong nói. Chúng đang thúc giục tôi chia sẻ những sự thật mà tôi đã thấy,
đã làm tâm hồn tôi cảm động. Trái tim bạn đang thiết tha và nóng lòng để nghe
chúng. Nhìn thấy rằng bạn đang sẵn lòng và tự nguyện để nghe tôi, trái tim tôi
bị thúc ép để rót chính nó cho bạn. Trong không khí yên lặng này, khi tâm trí bạn
hoàn toàn tĩnh tại, chắc chắn tôi có thể nói với tất cả các bạn những gì tôi ước
ao nói. Thường xảy ra rằng, tôi phải kiềm chế nói khi tôi nhìn thấy những trái
tim làm thinh trước tôi. Liệu ánh sáng có giữ nguyên bên ngoài khi nó nhận ra rằng,
những ô cửa căn nhà bạn vẫn còn bị đóng? Cũng tương tự như vậy, tôi thường đứng
bên ngoài nhiều ngôi nhà. Nhưng có tín hiệu tốt về việc những ô cửa của bạn đã
mở.
Đó là sự khởi đầu tốt đẹp.
Chúng ta sẽ bắt đầu chương trình
năm ngày ở trại Sadhana này vào tháng ngày mai, và thay cho việc giới thiệu,
bây giờ tôi muốn nói một vài điều.
Đối với Sadhana của con người, đối
với việc nhận biết sự thật, tâm trí phải được chuẩn bị theo cách như là người
trồng trọt chuẩn bị đất để gieo trồng hoa. Cũng như vậy, tôi muốn bạn hướng đến
một vài câu châm ngôn cho tâm trí.
Câu châm ngôn đầu tiên: Sống trong
hiện tại. Trong thời gian ở Trại, đừng bị lôi cuốn bởi thói quen nghĩ của bạn về
quá khứ và tương lai. Nếu bạn tự cho phép mình bị lôi cuốn thì thời điểm, điểm
quan trọng thực sự, sẽ bị lãng phí, và sẽ bị bỏ đi một cách vô ích. Quá khứ chỉ
trong ký ức; tương lai chỉ là tưởng tượng. Chỉ có hiện tại là thực và sống động.
Và nếu sự thật được biết đến thì nó chỉ có thể được biết đến thông qua hiện tại.
Trong thời gian ở Trại, các bạn hãy
vui lòng tự mình giữ khoảng cách với quá khứ cũng như với tương lai. Chấp nhận
rằng chúng không tồn tại. Chỉ có thời điểm bạn đang tồn tại và không có gì
khác. Bạn phải sống trong nó và phải sống một cách toàn bộ. Tối nay hãy ngủ
ngon lành cứ như toàn bộ quá khứ của bạn đã bị cắt đứt. Hãy là chết đối với quá
khứ. Vào buổi sáng thức dậy hãy như là con người mới, tinh khôi như buổi sáng
ban mai. Hãy để cho người đó ngủ ngon lành. Hãy để cho người đó trở thành người
mới, người tươi trẻ mãi mãi.
Để sống trong hiện tại, hãy ghi nhớ
- liên tục cảnh giác hai mươi bốn giờ hàng ngày để nhìn thấy rằng, cơ cấu nghĩ
về quá khứ và tương lai không bắt đầu hoạt động trở lại. Quan sát là đủ. Nếu bạn
quan sát, bạn sẽ không bắt đầu trở lại. Quan sát và nhận biết phá vỡ thói quen.
Câu châm ngôn thứ hai: Hãy sống tự
nhiên. Toàn bộ hành vi của con người là giả tạo, và là hậu quả của việc bị đặt
điều kiện. Chúng ta luôn tự cuộn mình trong cái áo choàng giả, và vì cái vỏ bọc
này mà chúng ta dần quên thực tại chúng ta. Hãy bỏ rơi lớp da giả tạo này, quẳng
nó đi. Chúng ta không tập trung ở đây để diễn kịch mà để biết và nhìn thấy
chúng ta như là chúng ta thực. Giống như các diễn viên cởi bỏ trang phục và đồ
hóa trang khi đứng bên ngoài sàn diễn, trong năm ngày này, bạn phải bỏ rơi toàn
bộ mặt nạ và để nó ở bên ngoài. Hãy để cho những gì là nền tảng và tự nhiên xuất
hiện trong bạn - và sống trong nó. Sadhana của con người, hướng đi của con người
chỉ phát triển thông qua cuộc sống giản dị và tự nhiên. Trong những ngày của trại
Sadhana này, bạn được nhận dạng là không địa vị, không đề nghiệp, không cấp bậc.
Hãy tước bỏ chính bạn khỏi tất cả những mặt nạ này. Bạn chỉ đơn giản là bạn, thực
sự là con người bình thường không tên tuổi, không cấp bậc, không đẳng cấp,
không gia đình, không giai cấp - con người không tên, một cá thể rất bình thường.
Bạn phải học cách sống như vậy, bởi vì thực tế đây là những gì là bạn.
Câu châm ngôn thứ ba: Sống một
mình. Sadhana của con người được sinh ra trong tuyệt đối một mình, khi con người
là toàn bộ một mình. Nhưng nói chung con người chưa bao giờ một mình. Anh ta
luôn được vây quanh bởi những người khác. Nếu không có đám đông vây quanh anh
ta ở bên ngoài thì anh ta cũng ở giữa đám đông bên trong. Đám đông này buộc phải
giải tán.
Ở bên trong đừng cho phép nhiều thứ
tụ tập. Và cũng tương tự như vậy đối với bên ngoài - sống bởi chính bạn cứ như
bạn hoàn toàn một mình ở Trại này. Bạn không phải duy trì các mối quan hệ với bất
kỳ ai. Ở trung tâm gồm vô số những mối quan hệ này, bạn đã quên chính bạn. Tất
cả những mối quan hệ này - kẻ thù hoặc đồng đội, cha hoặc con, vợ hoặc chồng -
đã nhận chìm bạn bên trong chính bạn đến mức bạn không thể tìm ra, hoặc không
thể biết bản thể của chính mình.
Bạn đã bao giờ thử tưởng tượng bạn
là gì nếu bạn tách khỏi những mối quan hệ này? Bạn đã bao giờ vứt bỏ trang phục
của những mối quan hệ này, và nhìn thấy chính bạn là riêng biệt với chúng chưa?
Hãy dỡ bỏ chính bạn khỏi tất cả những mối quan hệ này và biết rằng, bạn không
phải là con bạn của người cha hoặc người mẹ, không phải là chồng của vợ bạn,
không phải là cha của con bạn, không phải là bạn của những người bạn, không phải
là kẻ thù của các kẻ thù của bạn - và những gì còn lại giữ chính bản thể thực sự
của bạn - và những gì còn giữ lại chính là bản thể thực sự của bạn. Những gì
còn giữ lại trong bạn chính là thực tại bạn. Trong những ngày này bạn phải sống
một mình trong bản thể đó.
Bằng việc theo những câu châm ngôn
này, bạn sẽ có khả năng đạt tới trạng thái tỉnh trí, đó là điều tuyệt đối cần
thiết để mang Sadhana của bạn, để đạt được trạng thái tĩnh tại và nhận ra sự thật.
Cũng như ba câu châm ngôn này, tôi mong muốn giải thích cho các bạn hai dạng thiền
mà chúng ta sẽ bắt đầu vào ngày mai.
Dạng thiền đầu tiên vào buổi sáng.
Trong lúc thiền, bạn phải giữ cho xương sống thẳng đứng, mắt nhắm và giữ cho cố
thẳng. Môi của bạn nên mím lại, lưỡi phải chạm vòm họng. Thở chậm nhưng sâu. Tập
trung sự chú ý của bạn vào rốn. Cảm nhận rùng mình tại rốn vì việc thở này. Đây
là tất cả những điều bạn phải làm. Điều này làm yên lặng tâm trí và làm nín lặng
ý nghĩ. Cuối cùng từ sự trỗng rỗng này bạn đi vào bên trong.
Dạng thiền thứ hai cho buổi tối. Trải
dài cơ thể bạn trên sàn và để cho các chi thư giãn hoàn toàn. Nhắm mắt trong
khoảng hai phút và nhắc nhở chính bạn rằng, cơ thể đang thư giãn. Dần dần cơ thể
trở nên thư giãn. Sau đó, trong khoảng hai phút, gợi ý rằng hơi thở của bạn
đang trở nên yên tĩnh. Cuối cùng, trong khoảng hai phút, nhắc nhở rằng ý nghĩ
đang trở nên tạm dừng. Quyết tâm tự ám thị này dẫn tới thư giãn và trống rỗng
hoàn toàn. Khi tâm trí trở nên hoàn toàn yên lặng, bạn hãy nhận biết toàn bộ thực
tại bên trong và chứng kiến sự tĩnh lặng. Sự chứng kiến này sẽ dẫn bạn tới
chính bản thể bạn.
Bạn phải thực hành hai bài thiền
này. Nhưng thực tế, chúng thực sự là những phương tiện nhân tạo và bạn không được
sa lầy vào chúng. Với sự hỗ trợ của chúng, tình trạng không nghỉ ngơi của tâm
trí tan rã. Giống như là chúng ta không cần đến cái thang sau khi trèo lên, vào
một ngày nào đó chúng ta cũng phải bỏ rơi những phương tiện này. Khi thiền đạt
được sự hoàn hảo thì những điều này là không cần thiết nữa. Chính giai đoạn này
là samadhi.
Bây giờ bầu trời đêm đã tràn đầy những
ngôi sao. Cây cối và thung lũng cũng đã ngủ. Bây giờ chúng ta cũng đi ngủ thôi.
Không gian mới yên lặng và tĩnh mịch làm sao! Hãy để chúng ta cũng tham gia vào
không gian tĩnh mịch này. Trong giấc ngủ sâu, trong giấc ngủ không giấc mơ,
chúng ta đi vào nơi chốn Thượng đế cư ngụ. Đây là hiện tượng tự thiền, samadhi không-ý
thức mà tạo hóa đã ban tặng chúng ta. Với sự trợ giúp của Trại sadhana này,
chúng ta cũng đạt tới cùng một đích cuối. Nhưng sau đó chúng ta sẽ trở nên thức
tỉnh và nhận biết. Đây là sự khác biệt là quả thực đó là sự khác biệt sâu sắc.
Trong quá khứ chúng ta mơ ngủ; trong tương lai chúng ta thức tỉnh.
Bây giờ hãy để chúng ta nghỉ ngơi
trong giấc ngủ với hy vọng rằng, chúng ta sẽ đạt được samadhi. Khi những hy vọng
của chúng ta đồng hành cùng quyết tâm và nỗ lực thì chúng buộc phải được thực
hiện.
Cầu mong Thượng đế hướng dẫn chúng
ta trong suốt hành trình. Đây là cầu nguyện duy nhất của tôi.
Xem tiếp Chương 2 - Quay về Mục lục